Cổ Tường đứng dậy, đưa mắt ra hiệu với Mạc Cư: “Không phải đã nói muốn thăm dò địa hình, xem có chỗ nào để đặt thêm trạm gác ngầm cho Bễ Nghễ sơn sao?”
Mạc Cư nhìn Đoan Mộc Hồi Xuân và Cơ Diệu Hoa, ngấm ngầm thở dài rồi đồng loạt xuất môn với Cổ Tường, còn chu đáo khép cả cửa lại.
Cơ Diệu Hoa nhìn Đoan Mộc Hồi Xuân, đôi con mắt láo láo liên liên.
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Ngươi là muốn giúp Thánh Nguyệt giáo một tay, cần gì phải đem ta ra mượn cớ?”
Cơ Diệu Hoa cười cầu hòa: “Tại Thánh Nguyệt giáo vẫn còn chốn cũ của sư phụ sư mẫu ta, vạn nhất có kẻ thiếu hiểu biết phá hoại thì không được.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Thánh Nguyệt giáo và ngươi tình thâm nghĩa trọng, ngươi xuất thủ tương trợ là việc thiên kinh địa nghĩa.”
Cơ Diệu Hoa len lén quan sát thần sắc của hắn, thấp giọng nói: “Nhưng ta đã ký giấy bán thân rồi…”
Đoan Mộc Hồi Xuân rút tờ giấy bán thân viết nguệch nguệch ngoạc ngoạc ra, đưa tay xé.
Cơ Diệu Hoa chụp lấy tay hắn, thốt lên: “Thân thân?!”
Xé toạt.
Đoan Mộc Hồi Xuân thản nhiên xé mảnh giấy ra làm đôi, rồi sau đó bốn phần, tám phần…
Cơ Diệu Hoa từ từ buông bàn tay đang túm hắn ra, mắt chăm chăm nhìn hắn, lo sợ hắn sẽ phán lời đoạn tuyệt gì đó.
Đoan Mộc Hồi Xuân vo đống giấy vụn thành một nắm, bình thản nói: “Hai bên tương giao với nhau quý là ở tâm giao. Nếu giữ không được tâm, cần thân làm gì?”
Cơ Diệu Hoa áp tới, ôm choàng hông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-chau-ha-tu-doc/1839746/quyen-10-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.