“Nếu ngươi chịu lùi một bước, ắt biển trời rộng mở, mặc sức ngao du.” Đoan Mộc Hồi Xuân nói.
Cơ Diệu Hoa bảo: “Nếu thân thân chịu lùi một bước, đôi ta sẽ được như chim liền cánh, sóng bước bên nhau.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Vậy ngươi đã từng hỏi, ta đây có nguyện ý sóng bước cùng ngươi chưa?”
Cơ Diệu Hoa nói: “Hôm nay không muốn, ta sẽ chờ ngày mai, ngày mai không muốn, ta sẽ tiếp tục chờ, tương lai còn dài, ta vẫn còn mấy thập niên để nuôi hi vọng.”
Đoan Mộc Hồi Xuân đột ngột đứng dậy bỏ ra ngoài.
Cơ Diệu Hoa bám theo hắn.
Đoan Mộc Hồi Xuân bất chợt dừng bước, “Người đâu.”
Từ chỗ ẩn náu sáu người lập tức nhảy ra.
Đoan Mộc Hồi Xuân điềm tĩnh nhìn về phía trước, chẳng hề ngoái đầu nói: “Thỉnh Phong chủ lưu lại, đừng theo ta.”
Cơ Diệu Hoa chực tiến nửa bước, liền thấy sáu người nọ đồng loạt xuất binh khí. Y dừng bước, cười khổ than: “Nếu thân thân không muốn thấy ta, cứ việc nói thẳng. Việc gì phải hưng sư động chúng (Kinh động mọi người)?”
Đoan Mộc Hồi Xuân dửng dưng hỏi: “Ngươi nguyện ý đi sao?”
Cơ Diệu Hoa nói: “Ta nguyện ý trang điểm vào.”
“…”
Cơ Diệu Hoa nói là làm, chiều đến, Ma giáo lại thấp thoáng một hồng y nam tử đại hoa kiểm (vai mặt hoa trong tuồng hát thời xưa). Phàm đã được thấy khuôn mặt đường hoàng của y, nhìn bộ mặt y lúc này, đệ tử Ma giáo mới lĩnh ngộ được thế nào là khác nhau một trời một vực.
Y tiếp tục bám lấy Đoan Mộc Hồi Xuân.
Đoan Mộc Hồi Xuân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-chau-ha-tu-doc/1839734/quyen-10-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.