*Quyết không buông tay
Vất vả lắm mới dùng xong bữa ăn ấy, Đoan Mộc Hồi Xuân lập tức đưa Cơ Diệu Hoa đến khách phòng.
Cơ Diệu Hoa bám chặt cửa không chịu vào, chớp chớp mắt nhìn hắn, “Thân thân sẽ nghỉ ở bên phải của phòng bên trái? Hay bên trái của phòng bên phải?”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Ta ở phía trước của bên trái của phía trước của bên trái của phía trước của phòng bên phải.”
Cơ Diệu Hoa nhẩm tính.
Đoan Mộc Hồi Xuân nhân lúc y phân tâm, quay lưng cáo từ.
Cơ Diệu Hoa không cam tâm gọi theo sau: “Thân thân, hôn từ biệt đã…”
Đoan Mộc Hồi Xuân vụt chân, thoắt cái đã chuồn mất khỏi sân.
Rời khách phòng, Đoan Mộc Hồi Xuân chậm rãi xả hết những bức bối tích tụ từ khi gặp mặt cho đến tận lúc này.Nơi ở của hắn cũng không xa, chỉ thẳng một đường về cánh trái. Nếu nhãn lực tốt một chút, còn thấy được cả tấm biển treo trên cửa.
Đoan Mộc Hồi Xuân cắm đầu tiến tới, bất ngờ Mạc Cư từ bên hông nhảy ra, vươn tay bắt lấy vai hắn.
Đoan Mộc Hồi Xuân vô thức nghiêng người phản công. Mạc Cư thoáng giật mình, bàn tay đang vói giữa không trung cứ thế bị hắn tóm rồi vặn.
“Đoan Mộc trưởng lão?” Mạc Cư điềm tĩnh lái sang một tư thế bị nắm dễ chịu hơn.
Đoan Mộc Hồi Xuân hoàn hồn, cuống quýt buông tay nói: “Mạc trưởng lão? Ta nhất thờ lỡ tay, thật thất lễ.”
Mạc Cư co giãn vai hỏi: “Ta nghe Cổ trưởng lão nói, Cơ Diệu Hoa đã tới?”
Đoan Mộc Hồi Xuân thoáng giật mắt, bảo: “Đúng.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-chau-ha-tu-doc/1839727/quyen-9-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.