*Quyết không buông tay
Tà dương trầm xuống phương tây, nhấn chìm cả âm thanh náo động ban ngày. Quán trọ Bình An về đêm tĩnh đến rợn người. Đám võ lâm nhân sĩ Tây Khương bị chế trụ trước đó sau khi huyệt đạo giải khai đều đã ly khai, những kẻ lưu lại cũng rất an phận, lẳng lặng nghỉ tại khách điếm.
Kinh qua đủ mọi sự kiện trong ngày, chẳng còn ai dám trêu vào người của Ma giáo. Hai lầu ba bốn đều bỏ trống, không tính mỗi người trong Ma giáo thủ một gian.
Lại nói đến Đoan Mộc Hồi Xuân nằm trên giường đã hai canh giờ, mà mắt vẫn đăm đăm nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, ngắm vầng trăng chậm rãi trôi từ đầu này sang đầu kia song cửa. Minh nguyệt ấy chỉ tầm một nắm tay, tựa cái lưỡi liềm, khuyết khuyết, cong cong, cứa vào mắt người mà đau nhức.
Trăng trên Tuyệt Ảnh phong rất đầy, vừa to vừa tròn trịa, hệt như một chiếc mâm.
Trong đầu hắn bỗng nhiên nảy ra rất nhiều án thơ vịnh nguyệt, từng án từng án tựa cưỡi ngựa xem hoa thoáng qua trong đầu, tối hậu chỉ để lại một câu…
Cử đầu vọng minh nguyệt, đê đầu tư cố hương. *
Cố hương.
Ma giáo.
Trung Nguyên.
Hắn nhắm mắt lại, chậm rãi hình dung dáng dấp Bễ Nghễ sơn. Từng cành cây ngọn cỏ dưới chân núi, đỉnh đài kỳ vĩ giữa sườn núi, và cả kỳ quan đỉnh núi như cùng ai so kiếm. Một sợi xích lớn chẳng biết từ đâu bắt ngang qua, một đầu dẫn lên chóp núi…
Bễ Nghễ sơn làm gì có sợi xích lớn chứ.
Chung quanh cũng chẳng có đỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-chau-ha-tu-doc/1839710/quyen-9-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.