*Quyết không buông tay
Cơ Diệu Hoa ngẩng đầu nhìn hắn, mặt không đổi sắc nói: “Hảo hảo hảo, chúng ta lập tức thành thân, sau đó ta sẽ đưa thân thân hồi môn.”
Đoan Mộc Hồi Xuân yên lặng chăm chăm nhìn y.
Cơ Diệu Hoa chật vật nâng cánh tay bên phần vai thụ thương, nắm tay hắn, khe khẽ lắc lắc, tức thì cảm thấy ngón tay đau nhói, không khỏi đưa mắt nhìn, phát hiện lòng bàn tay Đoan Mộc Hồi Xuân còn găm mấy mẩu gỗ. “Ngươi bị thương.” Y cầm lấy tay hắn, dùng tay còn lại dò kiếm mảnh dằm.
“Diệu Diệu.” Đoan Mộc Hồi Xuân đột nhiên mở miệng.
Cơ Diệu Hoa dừng ngón tay lại, ngẩng đầu lên, nhìn hắn không chớp mắt.
Đoan Mộc Hồi Xuân thở dài bảo: “Buông tay đi.”
Cơ Diệu Hoa điềm tĩnh nhìn hắn, bàn tay đang nắm ngày càng xiết chặt.
Đoan Mộc Hồi Xuân rút tay, nhưng ngón tay dường như đã dính vào bàn tay Cơ Diệu Hoa, dứt kiểu gì cũng không dứt ra được.
“Thiên hạ có bữa tiệc nào lại không tàn.”Hắn nỗ lực khuyên nhủ.
“Đến tận lúc này ta vẫn không ngờ,” Màu mắt Cơ Diệu Hoa như màu mực rót vào khe suối, hắc sắc chầm chậm tán đi, lộ ra một màu xanh thẳm mênh mang, “Lần đầu tiên ngươi gọi Diệu Diệu lại chính vì nguyên nhân này.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nhìn vào mắt y, tâm tư tựa như bị cặp mắt lam kia lan nhiễm, muôn vàn lời nói phong kín nơi cửa miệng, tối hậu không thể thốt nên lời.
Cơ Diệu Hoa đột nhiên buông tay, dịu giọng nói: “Dằm phải lấy ra mau mới tốt.”
Đoan Mộc Hồi Xuân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-chau-ha-tu-doc/1839704/quyen-9-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.