Tuy thùng xe khá tối, nhưng hai ánh mắt vẫn tìm được vị trí của đối phương chuẩn xác như thường.
Đoan Mộc Hồi Xuân nắm hộp nhỏ, khẽ hỏi: “Vì sao?”
Cơ Thanh Lan tựa hồ mỉm cười, trong giọng nói còn lưu cả tiếu ý: “Ta nói rồi, ngươi là sư điệt của ta.”
Mã xa lộc cộc lộc cộc lăn bánh, thùng xe lúc động lúc tĩnh.
“Tập kích Ma giáo là chuyện đã rồi, nếu có thể hóa giải ân oán…” Đang nói chợt dừng,hàm chứa ý vị thâm trường.
Đoan Mộc Hồi Xuân trầm mặc một chốc, đem hộp cất vào ngực áo.
Bên ngoài bỗng dưng vang tiếng ngựa hí.
Mã xa từ từ dừng lại.
Bình bịch, tựa như có thứ gì đó rơi xuống mặt đất.
Đoan Mộc Hồi Xuân nhấc rèm xe lên, còn chưa kịp phản ứng chi, đã bị Cơ Diệu Hoa ngồi trên càng xe kéo tới hôn một cái.
“Ngươi…”Đoan Mộc Hồi Xuân chực phát cáu, nhưng hãm lại được, trở tay đẩy vai y ra, chợt thấy phía trước có một bóng người đang ngã gục, A Bội A Hoàn nhảy khỏi lưng ngựa, tiến tới gần đối phương. Hắn nhịn không được lên tiếng nhắc nhở: “Cẩn thận có bẫy!”
A Bội quay đầu nhìn hắn, bỗng nhiên tăng cước bộ phóng tới người kia.
Nàng bất chấp như thế, lại khiến A Hoàn đi cùng hoảng sợ, vội vã đuổi theo nàng, đề phòng bất trắc.
Đại khái nghe thấy động tĩnh nên bóng người kia giật giật, miệng phát ra tiếng khùng khục.
A Bội tới trước mặt hắn, ngồi xổm xuống hỏi: “Ngươi là ai?”
Người nọ cố sức mở mắt, nhưng khí tức ngày càng yếu ớt, “Cứu…Ai cứu mạng…”
A
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-chau-ha-tu-doc/1839672/quyen-7-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.