Cơ Diệu Hoa nói: “Đây là kỷ vật sư phụ ta yêu thích nhất, trước khi đi y dặn ta hảo hảo coi sóc. Ta cân nhắc kỹ càng, chỉ có đem chúng phơi khô, mới bảo đảm được chúng sẽ bất hủ bất lậu, bất điêu bất tàn.”
Đoan Mộc Hồi Xuân hạ mắt nhìn vào đám hoa cúc quả thực bất hủ bất lậu bất điêu bất tàn trong túi giấy, hờ hững nói: “Hiển nhiên rồi, Phong chủ nên lập cho chúng thêm cái bia mộ, đặt cái bài vị, sớm chiều hương khói cung phụng mới phải, cớ chi lại lấy ra nữa?”
Cơ Diệu Hoa nói: “Ta không làm thế, thì sao thân thân biết được địa vị của ngươi trong lòng ta còn trên cả bông cúc đây?”
“…Phong chủ cất nhắc rồi.”
Cơ Diệu Hoa đem bếp lò ra nhóm lửa, sau đó đưa ấm cho hắn, “Thân thân đi lấynước đi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nhìn y một cái, im lặng nhận ấm nước, đứng dậy ra ngoài trúc lâu.
Ao là về sau mới được đào, phần đáy gồ ghề mấp mô, nhưng nước ao lại trong vắt bội phần. Hắn nhúng tay vào nước, buốt lạnh đến giật mình.
“Đó là do nước mưa và tuyết tan tích tụ lại.” Cơ Diệu Hoa tựa vào lan can của trúc lâu, cúi nhìn hắn từ trên cao.
Trúc lâu nằm giữa đỉnh và sườn núi Tuyệt Ảnh phong, biển mây lượn lờ trên đỉnh đầu, trông như nhấc tay có thể chạm đến, kỳ thực còn cách xa cả khoảng. Đoan Mộc Hồi Xuân âm thầm kinh thán, quả là không nhìn thì thôi, vừa thấy liền biết ngay độ dài của sơn đạo, dài hơn trăm trượng, tựa như một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-chau-ha-tu-doc/1839652/quyen-6-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.