Tuy Đoan Mộc Hồi Xuân không rõ lời nọ là thật hay giả, tin tưởng được mấy phần, nhưng nghe đúng vào lúc này tạo cho hắn cảm giác giữa núi sông trùng điệp, có hy vọng tìm thấy một thôn làng. Hắn thăm dò: “Chẳng phải ngươi không muốn ta quay về Trung Nguyên ư?”
A Bội trừng hắn, “Ta không cho thì ngươi sẽ không về sao?”
Đoan Mộc Hồi Xuân á khẩu. Qua mặt A Bội tuyệt không khó, cái khó chính là làm thế nào để thuyết phục bản thân làm chuyện đó.
A Bội đợi nửa ngày không thấy hắn hồi đáp, đột nhiên bật cười.
Đoan Mộc Hồi Xuân khó hiểu nhìn nàng. Nàng luôn có khả năng xuất ra những động thái bất ngờ tại thời điểm hắn tưởng rằng đã lý giải được nàng.
“Ngốc tử.” A Bội cười cười thở dài nói: “Ngươi muốn gạt ta mãi tới bao giờ?”
Đoan Mộc Hồi Xuân chỉ biết trầm mặc.
“Ai. Bất quá ta lại thích bộ dạng ngốc nghếch này của ngươi.” A Bội nói đoạn, cắn môi dưới, ngượng ngùng chờ đợi phản ứng của hắn.
Đoan Mộc Hồi Xuân tiếp tục trầm mặc, tựa như không hề nghe được từ “thích” ấy của nàng.
A Bội thất vọng nhấc chân đạp vào tảng đá, “Uy, ngốc tử, ngươi không hỏi ta có cách gì để đưa ngươi trở về Trung Nguyên sao?”
Đoan Mộc Hồi Xuân không để bị người nắm tẩy dễ dàng, bèn phản vấn, “Công tử hẳn sẽ không đồng ý đâu?”
A Bội nói: “Hanh. Biện pháp của ta chính là sự cho phép của công tử.”
Đoan Mộc Hổi Xuân ngẩn ra, thốt lên hỏi: “Biện pháp gì?”
A Bội nói: “Ngươi muốn về Trung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-chau-ha-tu-doc/1839593/quyen-4-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.