Đoan Mộc Hồi Xuân cười xong lại bắt đầu lo lắng, “Cơ Thanh Lan bản tính cẩn thận đa nghi, lòng dạ thâm hiểm, e rằng nhất cử nhất động của chúng ta đều nằm trong tầm kiểm soát của y.”
Lục Nhân Nghĩa nói: “Tình thế nguy ngập, có rất nhiều việc đành phải bất chấp.”
Đoan Mộc Hồi Xuân cả kinh, vội vàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Nhân Nghĩa nói: “Kể ra dài lắm. Sau khi ngươi mất tích, Minh Tôn liền triệu tập các trưởng lão trong giáo chúng tề tựu về Tụ Thành, giao ta phụ trách tìm tung tích của ngươi. Ta tổ chức truy lùng hai ngày hai đêm, phát hiện rất có khả năng ngươi đã lưu lạc đến Tây Khương. Minh Tôn sợ thân phận của ngươi lộ ra ngoài sẽ gặp phải bất trắc, một mặt loan tin ngươi bị hại, mặt khác phái ta trà trộn vào Tây Khương tiếp tục truy tìm.”
Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Thế Hoàng Hà bang đã gặp phải chuyện gì?”
Lục Nhân Nghĩa nói: “Đương nhiên đó là lời dối gạt do ta bịa ra. Từ lúc Thánh Nguyệt giáo phát động tấn công Ma giáo, quan hệ giữa Trung Nguyên và Tây Khương trở nên cực kỳ căng thẳng. Nếu không dùng một cái cớ tương tự, dù ta có xâm nhập được Tây Khương cũng khó tiến nửa bước, tiếp cận Thánh Nguyệt giáo lại càng vô vọng.”
Đoan Mộc Hồi Xuân gật đầu nói: “May mà ngươi mượn tay Xích giáo, bằng không cho dù Hoàng Hà bang cũng khó một sớm một chiều đạt được tín nhiệm của Thánh Nguyệt giáo.”
Lục Nhân Nghĩa lắc đầu bảo: “Xích giáo Giáo chủ nào phải ngọn đèn thiếu dầu, chỉ một cái Hoàng Hà bang làm sao lọt vào mắt hắn?”
Đoan Mộc Hồi Xuân kinh ngạc hỏi: “Vậy ngươi đã dùng cách gì để thuyết phục hắn?”
“Ta thuyết phục đây không phải Xích giáo Giáo chủ, mà là Tây Khương Hồn Hồn vương.” Lục Nhân Nghĩa hãm thấp giọng nói, “Kỳ thực tuy nhiều năm qua Ma giáo không hề chen chân vào Tây Khương, nhưng động thái của Tây Khương thì không khắc nào không để ý. Việc Kỷ Huy Hoàng chiếm Bễ Nghễ sơn năm xưa luôn là vết hằn trong lòng Minh Tôn, lúc nào hắn cũng lấy đó để tự xét, cư an tư nguy (sống bình yên vẫn nghĩ đến lúc nguy khó),chẳng dám buông lỏng lấy một chút. Cho nên, khi biết được đối thủ là Thánh Nguyệt giáo, lập tức hắn nghĩ ngay đến việc liên kết với Hồn Hồn vương.” Y nói đến đây thì đột nhiên dừng, trên mặt hiển lộ thần tình phức tạp.
Luận đến tận tâm vì Ma giáo, nếu Phùng Cổ Đạo xếp thứ mười, e rằng từ một đến chín chẳng có ai. Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Hồn Hồn vương có hiềm khích với Thánh Nguyệt giáo sao?”
Lục Nhân Nghĩa nói: “Ngươi biết vương vị của Hồn Hồn vương từ đâu mà có được không?”
Đoan Mộc Hồi Xuân lắc đầu. Lúc Tê Hà sơn trang còn, hắn luôn cho rằng Đột Quyết Tây Khương là man di mọi rợ, không đáng nhắc đến. Về sau Tê Hà sơn trang suy tàn, hắn gia nhập Ma giáo, thân gánh vác quá nhiều, tâm suy nghĩ quá xa, càng không màng đến những chuyện cách xa vạn dặm lại ở ngoài phận sự của hắn.
Lục Nhân Nghĩa nói: “Nguyên bản Tây Khương vương là Mẫn Mẫn vương – huynh trưởng đồng phụ dị mẫu của Hồn Hồn vương. Lúc phụ thân của bọn họ – Tề Khế vương còn tại thế, cả hai đã minh tranh ám đấu giành quyền lực. Tiếp đó Tề Khế vương vì lấy lòng mẫu thân của Mẫn Mẫn vương là Ngân Linh công chúa Đột Quyết, nên cho Mẫn Mẫn vương kế vị, Hồn Hồn vương ngoài mặt thần phục, nhưng lại ngầm chiêu binh mãi mã, chờ thời tạo phản. Sau tại trận chiến Cổ Mạc Tháp, Mẫn Mẫn vương bị thần kỹ thiện xạ của Hồn Hồn vương bắn trúng tim, chết tại trận. Lúc bấy giờ Hồn Hồn vương mới soán vị trở thành Tây Khương vương.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nghe xong chau mày, “Lẽ nào Thánh Nguyệt giáo đứng về phía Mẫn Mẫn vương?” Hắn tin chắc y nói dài như thế, tuyệt đối không phải để phổ cập lịch sử Tây Khương.
Lục Nhân Nghĩa gật đầu bảo: “Không sai. Tây Khương tộc hiếu chiến, đối với Tây Khương mà nói, vũ lực đứng đầu, vì vậy địa vị của võ lâm Tây Khương ở Tây Khương khác biệt rất lớn so với Trung Nguyên. Là Tây Khương đệ nhất giáo phái, Thánh Nguyệt giáo luôn có quan hệ mật thiết với vương thất Tây Khương. Dĩ nhiên khi Mẫn Mẫn vương đại chiến Hồn Hồn vương, Thánh Nguyệt giáo từng phái không ít cao thủ đến hỗ trợ Mẫn Mẫn vương.”
Cục diện của Tây Khương dần dần hiển hiện rõ nét trong đầu Đoan Mộc Hồi Xuân, “Nếu vậy Xích giáo chính là quân cờ Hồn Hồn vương dùng để áp chế Thánh Nguyệt giáo?” Mẫn Mẫn vương mượn sức Tây Khương đệ nhất giáo, Hồn Hồn vương liền dựa vào Tây Khương đệ nhị đại giáo, xem ra cũng tám lạng nửa cân.
“Có thể nói như vậy.” Lục Nhân Nghĩa nói, “Ta nhân danh Ma giáo cầu kiến Hồn Hồn vương đề nghị liên kết thế lực đôi bên, đả kích Thánh Nguyệt giáo. Hồn Hồn vương quả nhiên đồng ý, còn phái Xích giáo đến hỗ trợ ta.”
Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Vậy hai thiếu niên đi cùng ngươi là…”
Lục Nhân Nghĩa nói: “Bọn họ do Xích giáo Giáo chủ chọn tới. Xích giáo Giáo chủ nói Tân Cáp hảo nam sắc, lại thích thiếu niên Trung Nguyên, nên đã thay ta chuẩn bị phần lễ vật này để thể hiện thành ý.”
Đoan Mộc Hồi Xuân bảo: “Chẳng trách bọ họ trông rất lạ mặt.”
Lục Nhân Nghĩa nói: “Nghe đâu Xích giáo Giáo chủ tìm đến từ tiểu quan quán.”
Đoan Mộc Hồi Xuân trầm ngâm chốc lát, thuận theo những nghĩ suy trong đầu, tâm tình ở ngực cũng dịu xuống, bèn nói: “Vừa rồi ngươi bảo tình huống khẩn cấp, vậy đã xảy ra việc gì?”
Lục Nhân Nghĩa đáp: “Vẫn chưa, nhưng cũng sắp rồi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân lấy làm khó hiểu.
“Ngươi là vị trưởng lão cử túc khinh trọng (có ảnh hưởng lớn) của Ma giáo ta, nay ngươi trúng phải độc thủ Thánh Nguyệt giáo, Ma giáo sao có thể nhẫn khí ngôn thanh (nuốt giận) mà không đòi lại công đạo cho ngươi?” Lục Nhân Nghĩa nói.
Đoan Mộc Hồi Xuân chợt hỏi: “Ý ngươi là, Minh Tôn chuẩn bị trực diện thảo phạt Thánh Nguyệt giáo?”
“Đương nhiên phải phản kích.” Việc Ma giáo bị tập kích đã rầm rộ đến sôi sục tại Trung Nguyên, đám Bạch đạo đại phái đang cách ngạn quan hỏa chờ xem kịch vui, nếu Ma giáo không lấy lại thể diện, e rằng sẽ lập tức mang ‘mỹ danh’ rùa đen rút đầu, cho nên trước trận phản kích, chúng ta phải rời khỏi nơi này. Bằng không chờ ngày đó đến thật, chúng ta có muốn chạy cũng chạy không kịp.”
Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Còn bao lâu nữa?”
Lục Nhân Nghĩa nói: “Để kéo dài thời gian, Minh Tôn sẽ gửi đi ba thiên hịch văn chinh phạt, trong vòng mười ngày kể từ khi hắn gửi, chúng ta phải ly khai.”
Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Bao giờ thì hắn gửi thiên thứ nhất?”
Lục Nhân Nghĩa nói: “Điều đó tùy thuộc cảm hứng của Cổ trưởng lão.”
“…”
Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Nhưng phải làm thế nào để ly khai đây?” Mặc dù võ công hắn đã khôi phục, nhưng nơi này là tổng bộ của Thánh Nguyệt giáo. Đừng nói Cơ Thanh Lan, Cơ Diệu Hoa, chỉ một Hồ Diệp trưởng lão thôi cũng không thể khinh thường. Mà hắn lại không biết rốt cuộc tại Thánh Nguyệt giáo có bao nhiêu cao thủ cỡ như Hồ Diệp trưởng lão.
Lục Nhân Nghĩa nói: “Ta thì đơn giản rồi, muốn chừng nào đi cứ nói một tiếng với Xích giáo Giáo chủ. Về phần ngươi, bọn ta đang nghĩ cách khác.”
Đoan Mộc Hồi Xuân thở dài nói: “Hiện tại dù có thể ly khai, ta cũng chẳng dám ly khai.”
Lục Nhân Nghĩa nghi hặc hỏi: “Nghĩa là sao?”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Cơ Thanh Lan là đồ đệ của y quái Cơ Vô Thường, ta đã ăn Trấn Tâm hoàn của y, cần phải dùng dược của y mỗi tháng.”
Lục Nhân Nghĩa biến sắc: “Lẽ nào không có giải dược ư?”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Chắc là có. Nhưng dược thất của y cơ quan trùng điệp, muốn lấy giải dược dễ dàng vậy sao?” Tiện thể, hắn đem luôn chuyện kẻ bịt mặt ra kể.
Lục Nhân Nghĩa nghe xong, không khỏi lo lắng chậm rãi rảo quanh phòng. Đi được một chốc, y dừng bước, quay đầu lại hỏi: “Chẳng phải ngươi là thiếu trang chủ của Tê Hà sơn trang ư? Đến độc của Lam Diễm Minh còn giải được, lý nào của Cơ Thanh Lan lại giải không xong?”
Đoan Mộc Hồi Xuân bảo: “Sư phụ y – y quái Cơ Vô Thường là người chế tạo độc dược cho Lam Diễm Minh. Theo lý mà nói, Cơ Thanh Lan được coi là sư thúc của ta.”
Tinh thần Lục Nhân Nghĩa triệt để suy sụp. Điểm này về Tê Hà sơn trang thì y biết, luận y thuật, chẳng qua chỉ nửa vời mà thôi.
Đoan Mộc Hồi Xuân nhìn sắc mặt y, biết ngay y cũng thất thủ vô sách, nhưng vẫn bình thản nói: “Tục ngữ nói quả không sai, binh lai tương đáng, thủy lai thổ yểm*. Không bằng chúng ta cứ đi bước nào tính bước đó đã.”
*Thành ngữ ‘Binh lai tương đáng, thủy lai thổ yểm’ ý nói mặc cho đối phương dùng cách thức gì, luôn luôn có biện pháp để ứng phó.
Lục Nhân Nghĩa trầm mặc một chút rồi nói: “Không biết ngươi có nghĩ đến một người có thể lợi dụng không?”
Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Ai?”
“Cơ Diệu Hoa.”
Nhất thời Đoan Mộc Hồi Xuân cảm thấy choáng váng như vừa bị ai đó đánh vào đầu. Hắn dè chừng nói: “Luận tâm tư, Cơ Diệu Hoa còn trên cả Cơ Thanh Lan.”
Lục Nhân Nghĩa phán đầy hàm súc: “Ta lại thấy, hắn đối với ngươi có phần trọng đãi.”
…
Cái thứ trọng đãi ấy chỉ tổ khiến kẻ khác nghi kị như phòng rắn tránh rết!
Đoan Mộc Hồi Xuân ngậm thinh.
Lục Nhân Nghĩa thấy mặt hắn đầy phản cảm, bèn bảo: “Cơ Diệu Hoa võ công cao cường, tại sàn luận võ chúng ta đã chứng kiến. Nếu y muốn trộm dược, phải nói là rất dễ dàng. Huống hồ giao tình của y với Tân Cáp, Cơ Thanh Lan không tầm thường, đừng bảo lấy trộm, công khai đi lấy không chừng cũng lấy được nữa.”
Đoan Mộc Hồi Xuân cười khổ nói: “Nhưng muốn y mở miệng so với trộm dược còn khó hơn.”
Lục Nhân Nghĩa lắc đầu bảo: “Cái đó cũng chưa chắc. Trong đầu ta có một ý, không biết Đoan Mộc trưởng lão thấy sao?”
Trực giác cho Đoan Mộc Hồi Xuân biết những điều y sắp nói không phải là thứ hắn muốn nghe.
Quả nhiên, Lục Nhân Nghĩa nói: “Khiến Cơ Diệu Hoa mở lời cầu người từ Cơ Thanh Lan.”
Đoan Mộc Hồi Xuân: “…”