Edit: Nguyệt Ảnh
Môi Tống Tri bị mút đến đỏ ửng, vừa đau vừa kích thích. Cậu nhăn mày nhìn Cố Hành Lê, đáy lòng bất ổn nhưng trên mặt vẫn không có biểu tình. Cậu nhàn nhạt nói, "Chính anh không phải cũng ngầm đồng ý sao?"
Nếu không, khi cậu cầm bài vị đập lão già kia sớm đã ra rồi.
Cố Hành Lê cười nhạo một tiếng, ngón tay tăng thêm chút lực, hắn cúi đầu nhìn Tống Tri, ý vị thâm trường nói, "Lá gan của em cũng thật lớn."
Tống Tri còn muốn nói gì, lại phát hiện Cố Hành Lê cúi đầu chạm môi vào cổ cậu, mút hôn từng cái. Hơi thở hắn vừa băng vừa lạnh, âm thanh trầm thấp lộ ra chút bá đạo, "Nhưng tôi lại rất thích."
Thân thể Tống Tri run rẩy, cả người như con thỏ bị túm sau cổ, không thể động đậy.
Không có cách nào, cậu thật sự sợ hãi.
Con người đối với quỷ thần ít nhiều vẫn có kính sợ, nếu không cũng sẽ không cầu thần bái phật, đốt tiền giấy cúng bài vị. Thậm chí vào ngày 7 tháng 7 quỷ môn mở ra, cũng sẽ có người kiêng kỵ, tránh đi đêm để không đụng phải quỷ.
Tống Tri đè xuống khiếp đảm dưới đáy lòng, sau khi cưỡng bách mình khôi phục lại bình tĩnh thì nhìn về phía nam quỷ kia, đi thẳng vào vấn đề, "Anh rốt cuộc là ai, tôi vừa mới hỏi cậu tôi, anh căn bản không phải đứa con trai nhỏ của Cố gia."
Đồ lưu manh, còn trộm đoạt hôn sự của đứa trẻ nhà người ta.
Cố Hành Lê nheo nheo mắt, đáy mắt hiện lên một mạt ám trầm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hut-cua-em-chut-duong-khi-thi-lam-sao/243634/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.