Edit: LuBachPhong36
Tiết Mông nằm trên mặt đất, một khi say hắn liền mơ hồ, căn bản không biết chính mình vừa mới đối mặt với ma đầu mạnh nhất trong thiên địa này. Hắn vẫn nằm đó, ngửa mặt ngã trên nền tuyến trắng, tuyết trắng trên đỉnh Côn Luân lả tả bay xuống, giống như tơ liễu ngày xuân, như cỏ lau ngày thu, bao trùm lấy hắn.
Không biết qua bao lâu, có người giương dù đỏ tươi, từ trong tuyết trắng tiến đến gần. Tiết Mông hé mắt, rồi sau đó hắn nhìn thấy một khuôn mặt thanh thanh lãnh lãnh.
"Mai......"
Tiết Mông lẩm bẩm một tiếng, hai chữ Hàm Tuyết cũng không nói ra, hắn quá mỏi mệt.
"Ừ, là ta." Lời nói Mai Hàm Tuyết không nhiều lắm, nâng hắn từ trên mặt đất ngồi dậy.
Tiết Mông tựa vào đầu vai Mai Hàm Tuyết, lại không đi, ngược lại hỏi: "Có rượu không?"
Mai Hàm Tuyết nói: "Không có."
Tiết Mông mơ hồ như không nghe thấy: "Được được được, vậy ngươi bồi ta uống một chén?"
"...... Không uống."
Tiết Mông yên lặng trong chốc lát, xuy cười mà nói: "Ngươi xem đồ chó ngươi, trước đây ta không uống, ngươi túm lấy ta rót rượu, bây giờ ta uống rồi, ngươi lại nói không có với ta. Ngươi chơi ta sao?"
"Ta kiêng rượu."
Tiết Mông lại lẩm bẩm vài câu, nghe qua hình như là đang mắng người. Sau đó hắn đẩy Mai Hàm Tuyết ra, chân cao chân thấp mà đi vào trong mênh mông tuyết lớn. Mai Hàm Tuyết che dù, nhìn bóng dáng có chút khom khom của hắn, cũng không đuổi theo, chỉ hỏi: "Ngươi đi đâu?"
Hắn cũng không biết mình đang đi nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/husky-va-su-ton-meo-trang-cua-han/655480/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.