Edit: Chu 
Beta: Shira 
Sư đồ khi xưa, cuối cùng trở mặt thành thù. 
Đó là một hồi chinh chiến cuối. 
Cuối cùng Sở Vãn Ninh vì linh hạch yếu ớt, không địch lại Mặc Nhiên khí thế nuốt núi sông, tuổi trẻ hung hãn. 
"Đừng cố giãy giụa hấp hối nữa." Ác ma trẻ tuổi càng đánh khí thế càng thịnh, hắn nhếch miệng tuỳ tiện cười, Bất Quy và Hoài Sa cận chiến, đao kiếm chạm nhau. 
Ánh sáng kim sắc khi sáng khi tối. 
Mà ngọn lửa xanh u ám lại ánh đầy đôi mắt sư đồ hai người. 
Mặc Nhiên liếc qua gương mặt tái nhợt của Sở Vãn Ninh, sau đó chuyển tròng mắt, nhìn linh lưa trên Hoài Sa dần tan rã, đáy mắt tràn đầy trào phúng. 
"Ngươi đã không còn linh lực, lại đánh với ta nữa, linh hạch ngươi sẽ vỡ nát. Sư tôn, ngươi kiêu ngạo như vậy, chết cũng sẽ không cam lòng làm phàm nhân, có đúng không?" 
Sở Vãn Ninh cắn răng không đáp, môi mỏng đã mất hết huyết sắc. 
Cuối cùng, ánh sáng trên Hoài Sa hoàn toàn tan biến, Mặc Nhiên cũng biết linh lực Sở Vãn Ninh đã kiệt quệ, hắn cười dài, tiếng như con ó. 
"Ngươi còn muốn dùng gì phản kháng lại ta? Vãn Dạ Ngọc Hành... Sư tôn cao cao tại thượng của ta?" 
Sở Vãn Ninh chống kiếm nửa quỳ trên đất, bạch y đã nhiễm vết máu loang lổ. 
Y nâng mắt lên, khi ấy, Mặc Nhiên hận ý quá sâu, chỉ nhìn thấy quyết tuyệt trong mắt y, lại không thấy bi thương chôn sâu dưới sự quyết tuyệt ấy. 
Nhiều năm sau, Đạp Tiên Đế Quân tự uống kịch độc, hắn bất tri bất giác 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/husky-va-su-ton-meo-trang-cua-han/655454/chuong-264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.