Edit: Hàn Tử Lam 
Beta: Chu 
"...!!" 
"Cái gì?!" 
Năm đó Đoạn Y Hàn ôm tỳ bà xuất hiện, đó là thiếu niên tranh nhung gấm vấn đầu, một đoạn lụa đỏ chưa biết số—— ca tiên tuyệt đại phong hoa kia, thế mà lại là mẹ hắn? 
"Mẹ ta nhờ cơ duyên xảo hợp khi ấy, kết bạn với Nam Cung Nghiêm, cũng là thành chủ thứ chín của Nho Phong Môn khi ấy. Hắn biết ít thơ ca trù phú, miệng rất ngọt, lớn lên cũng tuấn tiếu." Mặc Nhiên dừng một chút, "Mẹ ta đi gặp thử, thích người này." 
Tiết Mông bên cạnh nghe thấy không ngừng lắc đầu, lẩm bẩm: "Sao có thể..." 
"Này... Ít nhất cũng đã định tình rồi, ngày đêm tiếp xúc, mẹ ngươi không cảm thấy ư?" 
Mặc Nhiên cười lạnh: "Nếu bà ấy cảm thấy, cũng sẽ không có nhiều chuyện sau này như vậy. Nam Cung Nghiêm rất biết bịa lời nói dối, huống chi gã chỉ ở Tương Đàm một thời gian ngắn, mẹ ta căn bản không kịp phát hiện sự thật về gã. Sau đó, có phong thư thần bí đến từ Lâm Nghi. Nam Cung Nghiêm sau khi nhận được phong thư thần bí ấy, vội vội vàng vàng rời khỏi Tương Đàm." 
"Mẹ ngươi không hỏi gã đi đâu ư?" 
"Gã đi nửa đêm, ngay cả lời từ biệt mẫu thân ta cũng chẳng có. Bọn họ làm quyến lữ mấy tháng, cuối cùng Nam Cung Nghiêm chỉ chừa lại cho một chồng lá bạc, một tờ giấy viết hai chữ "đừng mong nhớ", bốc hơi khỏi nhân gian như vậy." 
Có nữ tu thở dài: "Ầy, những ca nữ nhạc phường, tiểu quan lê viên, khó tìm nhất chính là người thật lòng. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/husky-va-su-ton-meo-trang-cua-han/655448/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.