Edit: Thiên Di 
Beta: 
Hai người bọn họ đang trò chuyên gì đó rất vui, trên mặt đều có ý cười thanh thoát, Tiết Mông thậm chí giơ tay cài một bông hoa vàng nhạt lên tóc mai Sư Muội, bị Sư Muội dở khóc dở cười gỡ xuống, cậu liền cười ha ha thành tiếng. 
"A, sư tôn?" 
Muốn trốn đã không kịp, lúc Tiết Mông quay đầu thoáng thấy y, đầu tiên sửng sốt, sau đó vui vẻ nói: "Hiếm khi trễ thế này rồi vẫn gặp được sư tôn." Vừa nói, vừa đi lên phía trước. 
Sư Muội cũng cười cùng đi tới, ôn nhu hiểu lễ nói: "Vấn an sư tôn." 
Sở Vãn Ninh nhất thời không nói nên lời, y muốn thong thả đáp lời, nhưng chưa mở miệng, hốc mắt đã đỏ, may mà đêm đã khuya, bóng đêm đủ để che khuất giúp y. 
Tiết Mông có hơi giống mèo nhỏ tò mò: "Sư tôn muốn đi đâu?" 
"Tùy......" Tiếng nói ra khỏi miệng, lại là khàn khàn đến kỳ cục, y vội ngừng lợi, ho khan một tiếng, dừng một lát mới nói, "Tùy tiện đi thôi." 
Một lát sau, lại nhịn không được hỏi thêm một câu. 
"Các ngươi thì sao?" 
"Ta và Sư Muội vừa quay về từ Vô Thường Trấn. Mua rất nhiều món ngon." Nhắc chuyện này, Tiết Mông có vẻ thật cao hứng, "Hôm nay có hội chùa đó ạ, thật sự náo nhiệt." 
Nếu là Sở Vãn Ninh ở đây, cuộc đối thoại này hẳn sẽ dừng ở đây. 
Sở Vãn Ninh sẽ không hứng thú tìm hiểu thiếu niên thích náo nhiệt nào, mua món gì, vì sao vui vẻ như vậy. 
Y khi đó nhàn nhạt, với ai cũng như gần như xa, không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/husky-va-su-ton-meo-trang-cua-han/655442/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.