Edit: Chu
Beta: Shira
Chỉ khi màn đêm buông xuống được yên tĩnh một mình, tại Vu Sơn Điện, sâu trong màn mỏng, chờ Mặc Nhiên ngủ say, Sở Vãn Ninh mới có thể đứng dậy, vuốt ve gương mặt tái nhợt của Mặc Nhiên.
Mới có thể nhẹ nhàng nói một câu: "Thực xin lỗi, là sư phụ bảo vệ ngươi không tốt."
Là ta bảo vệ ngươi không tốt.
Khiến ngươi trở thành quân cờ của kẻ khác.
Trở thành bạo quân bị vạn người thoá mạ.
Trên đời không ai biết rõ ngươi thế nào, không ai biết ngươi từng thiện lương, ngươi từng hồn nhiên, không biết ngươi từng vì không cứu được một con giun trong ngày mưa mà buồn rầu, ngươi từng vì hoa sen nở đầy hồ mà cười xán lạn.
Trên đời ai cũng oán ngươi máu lạnh vô tình, lại không biết ngươi từng thẹn thùng gãi đầu nói: "Ta, ta cũng chẳng có năng lực gì, sau này nhàn rỗi có chút tiền, có nhiều phòng chút, đều cho những người không có nơi dừng chân như ta trước kia, vậy là được rồi."
Ai cũng hận ngươi sát phạt tàn sát, lại không biết ngươi từng nói với ta: "Sư tôn, ta muốn có thần võ Thiên Vấn như người. Nó có thể phân rõ trắng đen, còn có thể cứu mạng nữa."
Ai cũng nguyền rủa ngươi, ai cũng có thể giết.
Ta biết chân tướng rồi, lại không thể trả lại tôn nghiêm cho ngươi.
Có lẽ người như Mặc Nhiên vẫn nhạy bén với ánh mắt, cho dù lúc ngủ cũng chẳng ngoại lệ. Hắn khẽ nâng mí mắt, Sở Vãn Ninh chưa kịp phản ứng, đã mở mắt ra: "Ngươi..."
Quả nhiên là bốn mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/husky-va-su-ton-meo-trang-cua-han/655440/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.