Edit: Chu 
Beta: Shira + LuBachPhong36 
Sở Vãn Ninh nằm trên giường, đầu hôn hôn trầm trầm, ý thức khi thì thanh tỉnh, khi lại rất mơ hồ. 
Trong hoảng hốt y như nghe tiếng hai người cãi nhau, tựa hồ là Sư Muội và Mặc Nhiên, sau đó tiếng cãi nhau biến mất, bên tai chỉ còn tiếng gió gào rít. 
Sau nữa, y như nằm giữa đệm giường, có người đang nói chuyện với mình, thanh âm vỡ vụn như cách đại dương mênh mông truyền đến, y nghe không rõ, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy hai ba câu, cái gì kiếp trước, cái gì sư tôn —— y mơ hồ cảm thấy tựa hồ đây là giọng Sư Muội, nhưng y không có nhiều sức để ngẫm nghĩ, những câu nói ấy tan đi nhanh như sương mù ban sớm. 
Hồi ức y hoàn chỉnh hơn từng chút, từng chút từng chút dần rõ ràng, ký ức kiếp trước tựa như nước mưa chảy xuống sông hồ, cuối cùng chảy về biển rộng. 
Y mơ thấy đầu tiên là hành lang dài dằng dặc gấp khúc, là hành lang ở Hồng Liên Thủy Tạ Tử Sinh Đỉnh, trên hành có tán cây rủ xuống che chắn, gió thổi qua hương tuyết bay xuống, khắp nơi phủ cánh hoa. 
Y ngồi dưới hành lang, đang viết thư trước bàn đá. 
Thư không thể gửi ra ngoài, Đạp Tiên Đế Quân không cho phép y tiếp xúc với người ngoài, cũng chẳng cho y nuôi bồ câu, không cho nuôi bất cứ loài vật nào, ngay cả Hồng Liên Thủy Tạ cũng giăng tầng tầng lớp lớp cấm chú. 
Nhưng Sở Vãn Ninh vẫn viết. 
Quá cô độc, một mình, một vùng đất trời, phải tự trải qua như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/husky-va-su-ton-meo-trang-cua-han/655437/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.