Edit: Tiêu + Shizu
Beta: Chu
Sở Vãn Ninh không xác nhận lại chuyện của Đạp Tiên Quân, cũng không nói nhiều lời.
Kỳ thật biểu tình bất trên mặt Mặc Nhiên, chính là đáp án tốt nhất, những thứ khác đều không cần hỏi nữa. Huống chi, giờ phút này y cảm thấy mệt mỏi cực độ, người liên tiếp bị đả kích, đầu óc hoàn toàn chết lặng.
Qua một lúc lâu, y mới tránh khỏi cái ôm của Mặc Nhiên, chậm rãi đứng dậy. Y không nhìn vào mắt Mặc Nhiên, nhắm mắt lại, sau đó mở miệng, giọng đã bình tĩnh tới làm người ta sợ hãi. Y nói: "Ta muốn vào sơn động."
"..........."
"Nếu một ta khác, lo lắng thiết hạ cục diện này, ta muốn đi xem."
"..........Người biết chân tướng sẽ hận ta ư?" Gần như là một vấn đề ấu trĩ không chịu nổi, nhưng Mặc Nhiên vẫn hỏi, hỏi xong một lúc sau lại lẩm bẩm đáp: "Người sẽ hận ta."
Mắt Sở Vãn Ninh khẽ nhếch lên, rốt cuộc cũng nhìn tới, nhìn hắn: "Đạp Tiên Đế Quân......... Rốt cuộc đã làm gì?"
Y không hỏi "Ngươi", y lại dùng Đạp Tiên Đế Quân.
Mặc Nhiên cảm thấy vì xưng hô này mà có thể sinh một đường sống, nhưng đường sống này quá xa vời, mặt khác hắn kiệt sức giữ lấy, mặt khác lại run sợ.
Môi Sở Vãn Ninh khẽ động, con ngươi hơi hơi nheo lại.
"Giết người?"
Mặc Nhiên không đáp
"Tàn sát hàng loạt dân trong thành?"
Mặc Nhiên nhắm lại, vẫn không nói gì.
Sở Vãn Ninh nhớ tới những cảnh mình đã mơ, những cảnh mộng xuân đó đã từng khiến y cảm thấy vớ vẩn lại ái muội, nghĩ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/husky-va-su-ton-meo-trang-cua-han/655432/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.