Edit: Chu 
Beta: Shira 
Mặc Nhiên mấy lần muốn nói, môi cũng chỉ giật giật. Huyệt thái dương hắn bị giật tới phát đau, máu trong cơ thể chạy như điên, tín mã từ cương, nhưng hắn cảm thấy máu mình giờ không phải là nóng, mà là lạnh, là băng, trong lúc hắn giãy giụa, ngay cả đầu ngón tay cũng trở nên lạnh lẽo. 
"Sư tôn..." 
"..." 
"Kỳ thật... Ta..." Hắn rốt cuộc mở miệng, lần mở miệng này, cũng chỉ nói ba bốn chữ, đã hoảng loạn, muốn hỏng mất. 
Hắn vì sao lại muốn nói? 
Đó đều là chuyện của kiếp trước, hắn đã tự sát ở Vu Sơn Điện, hắn đã chết từ lâu rồi, hắn chỉ là mang theo ký ức của kiếp trước mà thôi... Vì sao vẫn còn muốn nói. 
Nói ra, lương tâm mình sẽ thoải mái, nhưng đó thực sự là lựa chọn đúng đắn sao? 
Giờ đang tốt như vậy, Tiết Mông sẽ cười với hắn, Sở Vãn Ninh là của hắn, bá phụ bá mẫu đều khoẻ mạnh, Sư Muội cũng vẫn còn sống... Không có gì quan trọng hơn, cho dù áy náy cả đời này biến mất, cả đời chỉ chạy trốn, hắn cũng không muốn tự tay phá hủy hết thảy trước mắt. 
Nhưng hắn lại cảm thấy đây là chuyện hắn nên nói. 
Giờ có thể xác định được kẻ sau màn cũng từng trọng sinh, chỉ có mình mới có thể cảnh báo cho mọi người, khiến mọi người chuẩn bị trước. Đây là cơ hội để hắn chuộc tội, có lẽ trời cao khiến hắn chết một lần, lại vẫn giữ lại ký ức cho, chính vì thời khắc này, có người có thể đứng ra, ngăn cản trận phong ba ấy. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/husky-va-su-ton-meo-trang-cua-han/655398/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.