Edit: LuBachPhong36
Ngày Sở Vãn Ninh kết thúc bế quan, Tử Sinh Đỉnh liền có khách không mời mà đến.
“Cốc cốc cốc.”
Vừa sáng sớm, cửa Hồng Liên Thủy Tạ đã bị người gấp gáp gõ vang.
Mặc Nhiên đang hầu hạ Sở Vãn Ninh thay quần áo, y vừa mới kết thúc tu hành, mười ngày đầu óc trống rỗng, cả người đều có chút mơ hồ, nghe được tiếng gõ cửa, rất lãnh đạm mà nói câu: “Mời vào.”
Mặc Nhiên: “Phì.”
“…… Ngươi cười cái gì?”
“Sư tôn bày kết giới ở cửa, trừ ta cùng bọn Tiết Mông ra, ai có thể đi vào?”
Sở Vãn Ninh lúc này mới nhớ tới, liền giơ tay đem kết giới hạ xuống. Bên ngoài là đệ tử vô cùng lo lắng tới đưa tin, người đầy mùi rượu, chân đi không vững: “Ngọc Hành trưởng lão, không xong rồi, ở cửa Đan Tâm Điện có một con đại yêu!”.
Hai người quay đầu nhìn nhau, lập tức hướng Đan Tâm điện chạy đi.
Ở xa xa, Mặc Nhiên đã nhìn thấy một con hồ lô khổng lồ đang đi qua đi lại ở quảng trường, một đám trưởng lão cùng đệ tử ở bên cạnh dở khóc dở cười mà nhìn.
Mặc Nhiên: “…… Đại yêu?”
Hồ lô béo: “Lộc cộc lộc cộc lộc cộc ba.”
Nhìn thấy Sở Vãn Ninh cùng Mặc Nhiên tới, Tiết Chính Ung trước mắt sáng ngời, vỗ đùi: “A! Ngọc Hành! Tỉnh thật đúng lúc! Được cứu rồi, được cứu rồi, mau lại đây!”
Sở Vãn Ninh còn có chút mơ màng, nhưng y trời sinh lớn lên thanh lãnh, cho dù mơ màng, mặt nhìn vẫn rất cao thâm khó đoán như trước: “Hửm?”
“Lại là một con yêu vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/husky-va-su-ton-meo-trang-cua-han/655382/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.