Edit: Thiên Di 
Beta:Hyy 
Tâm Sở Vãn Ninh siết chặt. 
Mưa quá lớn, nhưng thứ gì cũng quá nóng—— rõ ràng đều có thể về, lại cố tình dùng lý do sứt sẹo mà hai người đều rõ, muốn dẫn y vào khách điếm. 
Ý tứ trong đó, cho dù Sở Vãn Ninh có ngốc, cũng có thể hiểu rõ. 
Mặc Nhiên là mời mọc y, hiểu rõ tâm ý y. 
Nếu mình lắc đầu, Mặc Nhiên nhất định sẽ không miễn cưỡng, nhưng nếu mình đồng ý, đó là cam chịu nguyện ý cùng hắn... 
Cùng hắn làm gì? 
Sở Vãn Ninh không biết, cho dù biết, cũng không muốn nghĩ tới. 
Y chỉ cảm thấy mặt mình nóng lợi hại, mưa to dội lên cũng không hết nóng. 
Y cực kỳ khẩn trương, không biết nên đáp gì, vì thế đành cầm bầu rượu cổ nhỏ, lại muốn uống thêm, bên trong đã gần như cạn hết, một dòng lê hoa bạch hơi lạnh chảy xuống, y cúi đầu, tua đỏ tươi rủ bên tay càng làm cánh tay thon dài trắng nõn. 
Y không hé răng, không khí liền hơi xấu hổ. 
Mặc Nhiên không phải là người thích uống rượu, giờ ngẩng đầu nhìn y uống, lại đột nhiên hỏi y một câu: "Có còn không?" 
"Không còn." 
"... Tính người thật vội, uống rượu cũng nhanh như vậy." Mặc Nhiên nói, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi y, "Ta đây liền, chỉ có thể nếm thử hương vị." 
Vị lê hoa bạch cam thuần, có mùi quế thanh hương nhàn nhạt. 
Nhưng năm ba mươi tuổi kia, Sở Vãn Ninh ly thế, Mặc Nhiên ngồi trên mái uống rượu cả một đêm, uống đến chẳng cảm thấy vị gì, chỉ thấy khổ. 
Sau 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/husky-va-su-ton-meo-trang-cua-han/655378/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.