Edit: Chu 
Beta: Đại Lục 
Sở Vãn Ninh: “… …” 
Mặc Nhiên: “… …” 
Cơ hồ là hoảng hốt, Sở Vãn Ninh không biết lấy sức ở đâu ra, đột nhiên đứng dậy, môi run nhẹ lên, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, lúc trắng lúc hồng, như rất kinh ngạc, cũng như bị doạ rồi. 
Ngọc Hành trưởng lão uy phong hiển hách, thế mà, có lúc, thật sự trông như bị doạ sợ. 
Lòng Mặc Nhiên tức khắc loạn cả lên, cực kỳ bất an, y đỡ phần ngực bị đá phát đau, ngồi dậy, thật cẩn thận nói: “Sư tôn…” 
Sở Vãn Ninh như bị dẫm trúng đuôi, vội lui lại. 
Đúng là khó cho y, đôi mắt phượng, thế mà có thể mở tròn xoe. 
Xem ra là sợ tới lợi hại rồi… 
Mặc Nhiên cười khổ nói: “Xin lỗi, ta không phải… Ta…” 
Rồi lại không biết nên nói gì. 
Nhưng trong lòng Sở Vãn Ninh đã nổi sóng to gió lớn chư niệm hiện lên lan tràn, ta cái gì? Ta cái gì? Mặc Nhiên sao lại có phản ứng? Hay là mình cảm nhận nhầm? Nhưng nếu không có phản ứng, bình thường cũng cứng rắn và lớn tới vậy? Nhưng vậy cũng quá… 
Bỗng nhớ tới bảng xếp hạng đáng chết kia, trên đó viết bốn chữ. 
Tuyệt tục phi vật… 
Mặt Sở Vãn Ninh đã đỏ bừng, y thấy Mặc Nhiên còn định nói gì nữa, đột nhiên nâng tay lên: “Ngươi đừng nói gì nữa, ngươi về đi.” 
Mặc Nhiên chỉ lo mình làm y không vui, làm sao còn dám ở lại, hắn nhịn đau bò dậy, lúc dây vẫn giữ tư thế nửa quỳ, thấp thấp nói một câu: “Sư tôn, thật xin lỗi, ta không cố ý.” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/husky-va-su-ton-meo-trang-cua-han/655339/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.