Mặc Nhiên chỉ một thoáng đã cứng lại rồi. 
Quanh quẩn bên mình là khí tức hương hải đường quen thuộc, Sở Vãn Ninh tuy không có biểu cảm gì nhiều, nhưng ánh mắt trên tay áo y thật mềm mại, lau cũng rất cẩn thận. Mấu chốt là nam nhân bạch y như tuyết này, giờ cách mình rất gần, hắn thậm chí có thể nhìn thấy từng nét vân trên môi Sở Vãn Ninh, hắn thậm chí chỉ cần cúi đầu xuống, đã có thể dễ như trở bàn tay mà hôn lên cánh môi kia, đặt sự mềm mại giữa răng môi. 
"Ngươi thắng, nhưng ngươi không đánh thức ta dậy, thắng không vinh quang." 
Sở Vãn Ninh lau mồ hôi giữa lông mày cho hắn xong, bỗng nhiên nói như vậy. 
Mặc Nhiên sửng sốt, ngay sau đó nở nụ cười: "Ta không thắng, người thắng là sư tôn." 
"Chiều nay ngươi không gặt lúa à?" 
"Không, còn không nhiều, ta tranh thủ đi chợ, mua chút đồ cho mùa đông, tặng từng nhà, nên hơi chậm." Mặc Nhiên nói, "Nên sư tôn vẫn gặt được nhiều hơn ta." 
Sở Vãn Ninh không nặng không nhẹ mà hừ một tiếng, tựa hồ vừa lòng. 
Một lát sau, y hỏi: "Ngươi đi chợ mua cái gì? Đệm hử?" 
Mặc Nhiên còn không kịp nói, Lăng Nhi bên cạnh đã không chịu cô đơn nữa, cười chen vào nói: "Tiên Quân mua rất nhiều, đúng là muốn làm con ngựa kia mệt chết mà." 
"Cũng không phải gì nhiều, chỉ là than, ít thịt, thêm ít kẹo thôi." 
"Chưa hết nha." Lăng Nhi nói, "Tiên Quân còn mua cho mỗi nhà một đệm, lão thái thái kia còn đẩy xe chở đến cùng hắn tới trong thôn luôn, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/husky-va-su-ton-meo-trang-cua-han/655329/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.