"Tẩu hỏa nhập ma mà chết...?" Thủ vệ chậm rãi lặp lại câu nói của hắn thêm lần nữa, sau đó hừ một tiếng, "Tu đạo?"
"Đúng."
"Tuổi còn nhỏ tu đạo mà đã phải đến nơi này, ngươi cũng thật oan uổng."
Thủ vệ ngoài cười trong không cười, trong nhân giới có rất nhiều người không có tuệ căn, không kết được thiện duyên, châm biếm đạo sĩ, luôn có ý tứ không ăn được nho thì nói nho xanh.
"Ta thấy ngươi, hồn phách không đúng lắm, không thuần triệt."
Hoài Tội đại sư hạ phù chú lên người Mặc Nhiên, để hắn che giấu khí tức của người sống, cũng có thể tiếp xúc với linh hồn, cho nên thủ vệ không nhìn ra hắn, nhưng ít nhiều cũng có chút không thoải mái, thế là thản nhiên ngồi xuống, vắt chéo hai chân, lấy cây thước toàn thân đen nhánh ra.
"Trượng Tội Xích." Gã dương dương đắc ý nói, dù không biết gã đắc ý vì cái gì, thước cũng không phải của gã, nhưng quan càng nhỏ, càng thích sĩ diện, thủ vệ đập cây thước lên bàn ba lần, nâng mí mắt lên nhìn chằm chằm Mặc Nhiên, "Đưa tay đây, để bản quan đo công đức dương thế của ngươi thế nào."
Mặc Nhiên: "..."
Công đức dương thế của hắn?
Đo ra có phải trực tiếp đưa hắn đến trước Diêm La đại thần rồi bị bóp thành tro tàn không?
Nhưng vạn chúng trừng trừng nhìn, hắn không có chỗ để trốn, đành phải thở dài, một tay ôm Dẫn Hồn Đăng, một tay duỗi qua.
Thủ vệ đặt thước lên tay của hắn, gần như vừa chạm vào một cái, âm thanh từ Trượng Tội Xích rít gào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/husky-va-su-ton-meo-trang-cua-han/655296/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.