(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
Sắc mặt Nam Cung Tứ không vui, ánh mắt đen trầm, như nước thép quay cuồng.
Tầm mắt hắn đảo qua, dừng trên thần võ tóe ánh đỏ của Mặc Nhiên một lát, chợt dời đi. . truyện tiên hiệp hay
"Đây là ai?"
Diệp Vong Tích nói: "Huynh ấy là công tử Tử Sinh Đỉnh, họ Mặc."
"Mặc?" Nam Cung Tứ nhíu mày, "Cái tên mấy năm trước mới nhặt về?"
"Ừ."
Nam Cung Tứ liếc qua Diệp Vong Tích một cái: "Ngươi quen hắn?"
"Từng ở chung một viện trong chốn đào nguyên."
Nam Cung Tứ cười lạnh một tiếng, cũng không biết có ý gì. Chỉ là Diệp Vong Tích thấy hắn phản ứng như vậy, khuôn mặt thanh tuấn tái nhợt, rủ mi xuống, sau đó mím môi không nói.
"Nếu hắn muốn chờ tiếp, thì cho hắn chút mặt mũi đi." Nam Cung Tứ nói, "Tuổi còn nhỏ đã là chủ thần võ, ta cũng muốn xem xem hắn có năng lực gì."
Mặc Nhiên không rảnh để ý tới Nho Phong Môn, hắn quay người lại, vạt áo bay phần phật trong gió. Kết giới đã vỡ, thời gian cũng không còn nhiều——
Sở Vãn Ninh, ngươi có ổn không?
Xoẹt! Móng vuốt của La Tiêm Tiêm xé nát lụa trắng, tung bay, bị xé rách thành ngàn mảnh.
Sở Vãn Ninh chỉ cảm thấy một hơi thở cực kỳ quen thuộc ập tới, bỗng phản ứng lại, mở to hai mắt: "Thiên Vấn?!"
Không.
Không phải Thiên Vấn.
Y giao thủ cùng nàng, trên người lại có một loại linh lực tựa như Thiên Vấn.
Trong nội trướng đại trạch Trần Gia mỏng manh như khói, khóa một sinh hồn, một lệ quỷ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/husky-va-su-ton-meo-trang-cua-han/655284/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.