(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
"..." Diệp Vong Tích nghe hắn nói rõ ràng như vậy, nhưng lại không giận, ẩn nhẫn một lát nói, "Huynh hiểu nhầm rồi. Ta không phải muốn đi theo ngươi, mà là phụng mệnh tôn chủ, tới Hiên Viên Các mua một thứ về."
Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh nghe tới đây, liếc qua nhìn nhau.
—— thần võ.
Nam Cung Tứ lắc bầu rượu đỏ nâu trong tay, sắc mặt càng âm trầm: "Phụ thân muốn mua thứ gì, mà phải làm phiền tới ngươi? Chẳng lẽ ta không có tay có chân, không thể giúp ông ấy ư?"
"... A Tứ, ý ta không phải vậy."
"Ai cho ngươi gọi ta như thế?" Ánh mắt Nam Cung Tứ hạ xuống cực trầm, ánh mắt như điện, "Diệp công tử, ngươi đừng tưởng phụ thân ông ấy bị mù coi trọng ngươi, thì ngươi có thể không kiêng nể gì trước mặt ta... Chẳng lẽ ngươi không thấy tởm à?"
"Ta gọi huynh như thế, là theo ý của tôn chủ. Nếu huynh không thích, tự nói với ông ấy đi." Diệp Vong Tích trầm mặc mấy phần, nói, "Nổi giận với ta thì có ích gì."
"Ngươi đừng có lấy phụ thân ra doạ ta!"
Nam Cung Tứ hít sâu một hơi, thoáng ép lửa giận của mình xuống, con ngươi đen xẹt qua một tia vô cùng sắc lạnh, như trăng bạc treo cao, khói báo động tràn ngập.
"Diệp công tử." Hắn tựa như đặc biệt kéo dài ba chữ này, "Phụ thân để ngươi gọi ta là A Tứ, là vì ông ấy hiểu nhầm địa vị của ngươi trong môn phái rồi, nhưng ngươi cũng phải tự hiểu lấy. Đừng thấy người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/husky-va-su-ton-meo-trang-cua-han/655276/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.