(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
Suy nghĩ điên cuồng khiến mắt Mặc Nhiên đỏ như máu. Cả người hắn run rẩy, mất lý trí, siết chặt cổ Sở Vãn Ninh, gằn lên ép hỏi đối phương.
Chỉ cần y nói nốt nửa câu sau, chỉ cần y nói nốt nửa câu "Tử sinh không oán" kia. Vậy đương nhiên... Vậy đương nhiên là...
"Ưm!"
Một tiếng rên vang bên tai hắn, Sở Vãn Ninh không thở được, mặt nghẹn đỏ bừng, yếu ớt giãy dụa.
Mặc Nhiên có chớp mắt sửng sốt, đôi mắt đỏ đậm mở lớn, điên cuồng và thanh minh đều lập lòe bên trong, đột nhiên hắn phản ứng lại, vội buông lỏng tay, Sở Vãn Ninh ngã mạnh xuống giường, cổ hằn vết năm ngón tay dữ tợn, dần dần gọi hồn Mặc Nhiên về.
"..." Hắn há miệng thở dốc, muốn gọi một tiếng sư tôn, nhưng không ra khỏi miệng, muốn gọi Sở Vãn Ninh, cũng không thành tiếng, trong do dự, khàn khàn nói, "Ngươi..."
Cổ họng như bị lửa thiêu đốt, Mặc Nhiên khó khăn nuốt nước miếng, hơi hoãn suy nghĩ lại, đủ loại chuyện khi trước lướt qua trước mắt, kiếp này Sở Vãn Ninh chưa có gì lạ, tuyệt đối không thể là trọng sinh.
Vậy vì sao y vào giờ phút này, lại nói ra di ngôn trước khi chết trong kiếp trước, "Là ta bạc ngươi."
Những lời này, chẳng lẽ không phải khi xưa Sở Vãn Ninh vì bảo vệ Tiết Mông, vì bảo vệ những tu sĩ giả nhân giả nghĩa kia, bất đắc dĩ mới nói một câu giả dối với hắn ư?
Hắn vẫn luôn không tin, vẫn luôn không muốn tin Sở Vãn Ninh sẽ thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/husky-va-su-ton-meo-trang-cua-han/655273/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.