(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
Sở Vãn Ninh làm sao có thể làm quả hồng nhũn bị người quản chế, chỉ thấy ánh kim lóe lên, Mặc Nhiên mơ hồ nhìn thấy trong tay y cầm vũ khí, nhưng vũ khí kia thu phóng cực nhanh, nháy mắt, đã khiến đôi tay Tiểu Mãn kề trên cổ, cắt đứt!
Tiểu Mãn kêu thảm một tiếng lùi lại, trừ chân nó ra, đến tay cũng phế.
Sở Vãn Ninh không có tay chống đỡ ngã xuống đất, Sở Vãn Ninh đứng lên, hình như rất giận, sắc mặt càng khó nhìn hơn bao giờ hết, trong nhất thời y tựa như muốn nói gì, nhưng môi giật giật, chỉ xanh mặt, tức giận quay người.
Mặc Nhiên vội vàng đi tới bế y lên: “Sư đệ, đệ sao rồi? Có bị thương không?”
Sở Vãn Ninh trong lòng hắn lắc đầu, cũng không hé răng, tởm tới không nói nên lời.
Có điều nói vậy, Tiểu Mãn này cũng là người sống hai trăm năm trước rồi, trước mắt chẳng qua cũng chỉ là con rối diễn lại thôi. Sở Vãn Ninh lau sạch vết máu bắn lên mặt, nói khẽ với Mặc Nhiên: “Huynh cũng thấy, ta ở lại đây, chưa chắc đã an toàn, không bằng cứ theo huynh đi nghênh chiến. Với thuật pháp của ta, không tới mức kéo chân sau huynh đâu.”
Năng lực của tiểu sư đệ, Mặc Nhiên trước đó đã nghe Tiết Mông kể, nhưng chưa thấy tận mắt. Tuy nhiên khi nãy biến cố kia lại khiến hắn được mở rộng tầm mắt.
“Đệ lợi hại thì lợi hại, nhưng mà…”
Sở Vãn Ninh nói: “Ta biết rõ các loại vũ khí, còn có thể chỉ cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/husky-va-su-ton-meo-trang-cua-han/655260/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.