(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.) 
Ngày thứ hai, cũng không khác gì ngày thường. 
Sở Tuân đã phái người kiểm kê xem số lượng bù nhìn trong thành có đủ không, các nhà các hộ đều bắt đầu chuẩn bị các tay nải ít tới đáng thương, chuẩn bị qua đêm nay sẽ rời đi, sáng hôm sau sẽ theo sắp xếp của Sở Tuân lần lượt rời tới núi Phổ Đà tị nạn. 
Mặc Nhiên ngồi trên bậc thềm phủ, nhìn đám người tới tới lui lui, thở dài bảo: "Sở Tuân sắp xếp thật chu toàn, nếu không có ai mật báo, với đầu óc tầm thường của quỷ quái, khó mà nhanh chóng phân biệt được người trong thành đều là rối. Xem ra quả nhiên có người để lộ bí mật. Sư đệ, đệ nói xem?" 
Không có ai phản ứng. 
"Này? Sư đệ?" 
Mặc Nhiên vừa quay đầu, thấy tiểu sư đệ không biết từ lúc nào đã tới bên nhóm kỵ binh chờ xuất phát, còn có con trai Sở công tử, lẳng lặng đi tới bên cạnh hắn, ngồi chống cằm. 
"Đại ca ca..." 
Mặc Nhiên thấy nó bỗng xuất hiện bị dọa sợ: "Sao thế?" 
Tiểu gia hỏa chỉ cây cổ thụ bên cạnh, trên đó mắc một con diều, miệng nói hơi ngọng: "Mẹ để lại cho đệ, bay lên rồi, không lấy được. Đại ca ca giúp đệ nhé?" 
"Dễ thôi dễ thôi." Mặc Nhiên dùng khinh công nhảy lên ngọn cây, lấy chiếc diều xuống, sau đó vững vàng đáp xuống đất, trả diều cho nó, cười nói, "Lấy xong rồi, đừng làm mắc nữa nhé." 
Tiểu gia hỏa ngây thơ gật đầu. 
Mặc Nhiên thấy nó ở một mình giữa chốn loạn, nghĩ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/husky-va-su-ton-meo-trang-cua-han/655256/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.