(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.) 
"Đó là đương nhiên, biệt danh thì đều thích đặt rồi, ai cũng có luôn nhé." Tiết Mông có vẻ hứng thú bừng bừng, nhiệt tình giới thiệu với Sở Vãn Ninh, "Ta thấy đệ tuổi không lớn, hẳn là chưa quá năm tuổi nhỉ? Vậy đệ mới tới Tử Sinh Đỉnh, còn chưa thân với mọi người, thân rồi đệ sẽ biết thôi, ở đây có hai mươi vị trưởng lão, đều có biệt danh do đệ tử đặt." 
"Ồ." Sở Vãn Ninh rất có thâm ý nhìn cậu, "Thử nói ví dụ đi?" 
"Nói thì nói thôi. Nhưng giờ không còn sớm, ta cũng hơi đói. Hôm nay để cảm ơn đệ chỉ điểm, ta đưa đệ xuống núi ăn khuya, vừa ăn vừa nói." 
Sở Vãn Ninh cúi đầu suy nghĩ, mỉm cười nói: "Ừm, cũng được." 
Tiết Mông thu Long Thành, kéo tay Sở Vãn Ninh, đồ đệ chẳng hay biết và sư tôn bị thu nhỏ dọc theo thềm đá dài trong rừng trúc tới sơn môn. 
"Tiểu huynh đệ, đệ tên là gì?" Tiết Mông vừa đi vừa hỏi. 
Sở Vãn Ninh trấn định tự nhiên đáp lại: "Ta họ Hạ." 
"Hạ gì cơ?" 
"Hạ Tư Nghịch." (Hù chết ngươi.) 
Tiết Mông hồn nhiên không nhận ra thâm ý trong đó, còn rất vui vẻ hỏi: "Cũng được, nghe khá hay. Là hai chữ nào?" 
Sở Vãn Ninh liếc nhìn tên ngốc này một cái: "... Tư trong tư đồ, nghịch trong nghịch đồ. Hạ Tư Nghịch." 
"À à." Tiết Mông lại cười hỏi, "Vậy năm nay đệ mấy tuổi rồi? Ta nãy đoán không sai nhỉ, có phải không quá năm tuổi không?" 
"..." Sở Vãn Ninh đen mặt, may mà Tiết Mông 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/husky-va-su-ton-meo-trang-cua-han/655243/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.