(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
Khi tỉnh lại, Mặc Nhiên phát hiện mình đang ở trong kho thần võ.
Hắn có vẻ đã ngủ rất lâu, nhưng mở mắt lại phát hiện, thời gian vẫn chưa trôi qua lâu lắm, thậm chí gần như chỉ là một cái chớp mắt.
Không biết có phải vì pháp thuật phá vỡ thành công hay không, khi hắn tỉnh lại, nhận ra mình đang nằm trên đất, nhưng toàn thân không bị thương tới một sợi tóc. Miệng vết thương dữ tợn kia, máu đầm đìa, thế mà như một hồi ác mộng, cũng không để lại dấu vết trên người hắn.
Mặc Nhiên không khỏi vừa mừng vừa sợ, lại nhìn Sư Muội, y cũng không biết hôn mê từ bao giờ, nhưng cũng không bị tổn hại chút nào.
Chẳng lẽ sau khi thông qua thí luyện của Câu Trần Thượng Cung, Câu Trần chẳng những thu hồi ảo cảnh, còn chữa hết lại vết thương phải chịu trong ảo cảnh cho họ?
......
Tuy rằng nghĩ cẩn thận, Câu Trần Thượng Cung cũng không phải muốn hại người, nhưng thật ra vậy mới phù hợp với ước nguyện ban đầu, nhưng Mặc Nhiên cảm thấy không chân thật, thậm chí cảm thấy mình vừa sống sót sau tai nạn.
Trong bốn người, hắn là người đầu tiên tỉnh dậy.
Sau đó là Sư Muội, thấy Sư Muội thong thả nâng mi lên, Mặc Nhiên quá đỗi vui mừng, liên tục nói: "Sư Muội! Chúng ta không sao! Không sao cả! Huynh mau nhìn ta đi!"
Trong mắt Sư Muội đầu tiên hiện một tia hoảng hốt, sau đó mới dần dần thanh tỉnh, y bỗng mở to hai mắt: "A Nhiên?! Đệ——"
Lời còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/husky-va-su-ton-meo-trang-cua-han/655236/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.