Edit: Chu
(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
Sở Vãn Ninh bất chợt bị hôn ngạc nhiên tới thẫn thờ, không còn để ý tới Mặc Nhiên đang lầu bầu cái gì, chỉ thấy câu chữ đều ong ong, bên tai như có mưa lớn.
Mặc Nhiên vẫn phong khinh vân đạm, lẩm bẩm mấy câu, lại ngủ say như chết.
"..."
Sở Vãn Ninh muốn đẩy hắn tỉnh.
Nhưng mà ngoài cửa sổ bay tới một bông hải đường, hoa đang lúc nở rộ. Không nhanh không chậm, lúc Sở Vãn Ninh giơ tay lên, đoá hoa hải đường thương lạc màu hồng nhạt bay tới nhẹ nhàng rơi trên chóp mũi Mặc Nhiên.
"..."
Mặc Nhiên hơi khó chịu mà hừ mũi, nhưng thật sự ngủ rất say, thế mà cũng không tỉnh dậy. Vì thế tay vươn ra để đẩy người đi, ma xui quỷ khiến chuyển hướng, Sở Vãn Ninh nhặt bông hải đường kia lên, cầm trong tay nhìn kỹ.
Vừa ngắm hoa, vừa xuất thần, chậm rãi, y nghĩ tới nhiều chuyện.
Nhớ mang máng, hôm qua Mặc Nhiên xử lý vết thương cho y, bón y uống thuốc.
Sau đó, Mặc Nhiên hình như ôm mình, chậm rãi vuốt tóc và lưng của mình, thì thào nhỏ bên tai.
Sở Vãn Ninh phát ngốc một lát, y nghĩ đấy là giấc mơ mà nhỉ?
Thính tai lại vô thức ửng đỏ, tay ngừng xoay hải đường, đoá hoa xinh đẹp khoe vẻ đẹp rực rỡ.
Lời trách móc bị nuốt xuống.
Thật sự... Không biết nên mắng gì.
"Ngươi sao lại ngủ ở đây?"
Nghe như thiếu phụ lầm lỡ.
"Cút xuống giường, ai cho ngươi ngủ ở chỗ của ta!"
Nghe như người đàn bà đanh đá lỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/husky-va-su-ton-meo-trang-cua-han/655223/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.