Edit: Chu
(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
Ba chữ "Ngươi cút đi" nghẹn trong họng Sở Vãn Ninh, mặt đen sì trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chậm rì rì đổi thành: "Cút vào đây."
"Hả? Cửa phòng người không khoá?" Chiến tranh lạnh cả ngày, Mặc Nhiên và y giờ mới dịu xuống, vừa nói, vừa đẩy cửa vào, tựa hồ cái gì cũng chưa xảy ra. Sở Vãn Ninh mặt vô biểu tình ngồi cạnh bàn, nâng mắt, nhàn nhạt liếc qua hắn.
Thật lòng mà nói, Mặc Nhiên rất đẹp, vừa vào cửa, cả phòng đều sáng ngời. Hắn vẫn còn rất trẻ, làn da căng mịn, như tản ra hào quang nhàn nhạt, khoé miệng trời sinh hơi cong lên mang theo chút lôi cuốn, lúc không có biểu cảm gì cũng như đang cười.
Sở Vãn Ninh bất động thanh sắc rời mắt khỏi Mặc Nhiên, lông mi đen dài rũ xuống, đưa tay vê tắt huân hương, sau đó lạnh lùng hỏi: "Ngươi tới làm gì?"
"Ta tới... Xem vết thương của người." Mặc Nhiên ho nhẹ vài tiếng, ánh mắt dừng trên bả vai Sở Vãn Ninh, hơi ngây ngẩn cả người, "Đã băng bó rồi?"
Sở Vãn Ninh nhàn nhạt: "Ừ."
Mặc Nhiên cạn lời: "..."
Hắn thật sự hận Sở Vãn Ninh, cũng giận Sở Vãn Ninh làm Sư Muội bị thương. Nhưng khi bình tĩnh lại, Mặc Nhiên cũng không hẳn là vô lương tâm, hận thì hận, hắn vẫn chưa quên vì sao vai Sở Vãn Ninh bị thương.
Trong quan tài chật hẹp kia, là Sở Vãn Ninh gắt gao bảo vệ mình trong lòng, lấy bản thân chặn móng tay Quỷ Tư Nghi, đau đến run người cũng không buông mình ra...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/husky-va-su-ton-meo-trang-cua-han/655215/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.