Mùa đông trời tối rất sớm, hơn nữa vẫn còn trong sắc trời âm u như vậy.
Mới đầu Bạch Lộc muốn nói sáu giờ, nhưng nghĩ tới anh còn việc bận, vì thế sửa miệng nói bảy giờ.
Bảy giờ ra ngoài, trở về cũng khoảng tám giờ rưỡi, không sớm cũng không tính là muộn.
Tần Long không có ý kiến, khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, rồi sau đó rời khỏi.
Hai tay Bạch Lộc đút túi, nhìn bóng lưng anh dần mất hẳn đến khi không nhìn thấy nữa, cô nhướn mày rồi xoay người đi.
Trong tiệm tiệc đứng, bọn Khương Kỳ thấy cô hai tay trống trơn trở về, thay nhau chất vấn: “Cậu đi lâu như vậy làm cái gì?”
Bạch Lộc cúi đầu, lúc này mới phát hiện mình đã quên lời hứa trước đó, mang kem ốc quế cho các cô.
“Các cậu chờ đó, tớ đi ngay.” Cô xoay người muốn đi.
Đường Giai nói: “Đứng lại!”
Các cô bạn cùng dùng sức kéo Bạch Lộc quay về, đè cô trên ghế sofa, ép hỏi: “Sẽ không phải là tình cờ gặp được đối tượng thầm mến chứ, viện cớ không muốn để bọn tớ biết phải không?”
Bạch Lộc chìa tay về phía bàn ăn, cầm một miếng sushi bỏ vào trong miệng, che giấu nói: “Các cậu suy nghĩ nhiều rồi, là bạn học nữ hồi trước.”
“Quỷ mới tin cậu, bạn học nữ có thể trò chuyện lâu như vậy, nói đến nỗi mất hồn.”
“Tớ phát hiện mới đây cậu có thêm một bộ nội y màu khác trong tủ quần áo, có phải muốn quyến rũ ai không?”
“Khai thật đi!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huou-lac-loi/2872672/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.