Phía trên khu vực ăn riêng.
Tiếng kêu rên bị đá từ một chỗ rơi vào chỗ khác.
Cạnh bên có người đang nhảy bật lên.
Hà Thanh Thanh và Bạch Lộc làm như không nhìn thấy, liếc mắt nhìn nơi khác, chuyên tâm đợi Khương Kỳ và Đường Giai bưng thức ăn trở về.
Sau khi chờ được Khương Kỳ và Đường Giai đi tới gần, phát hiện sắc mặt hai cô bạn rất lúng túng, thế là ngẩng đầu nhìn sang đối diện, nhóm tù nhân ở bàn sát vách đang càn rỡ nhìn các cô, như hổ rình mồi, cho dù cách tấm chắn, cũng có thể tưởng tượng ra tiếng cười dung tục.
Khương Kỳ bất bình thay nhóm người mình, nói nghĩ ra một phương pháp, xoay người bỏ chạy không thấy bóng dáng.
Cách một lúc sau, Khương Kỳ trở về, trên tay cầm ấm nước và xấp báo vứt bỏ.
Mọi người lập tức hiểu được là chuyện gì, rót nước vào cốc, vẩy lên tấm chắn, dòng nước theo đường cong chảy xuống, khuôn mặt mấy người đàn ông dần mơ hồ.
Tờ báo được mở ra nhanh chóng dán lên, dính đầy trên mặt tấm chắn.
Dán khoảng năm sáu tờ báo, diện tích to lớn đủ để che kín tầm mắt ăn cơm.
Khương Kỳ vỗ tay hả giận nói: “Hừ! Xem bọn họ còn ngông cuồng thế nào.”
Hà Thanh Thanh lấy tay đè tờ giấy mấy cái, nói với Bạch Lộc: “Lộc Lộc, không sao rồi.”
Thật ra Bạch Lộc cũng không phải sợ đám đàn ông bên kia trêu chọc cái gì, chỉ là vị bên cạnh cô, hiển nhiên đã sớm nhận ra cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huou-lac-loi/2872641/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.