Mặt trời chói chan nhô lên cao, sau khi Thư Luật và Lục Diễm nói chuyện xong, hai người cùng trở lại phòng làm việc.
Bên trong im lặng, hai người phụ nữ dưới ánh đèn trắng đều vô cùng chăm chú. Cô gái trẻ vẫn đang vẽ, mà Trì Tịnh thì ngồi ở trên ghế bên cạnh cô gái, im lặng quan sát.
Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa.
Trì Tịnh quay đầu lại, nhìn thấy Thư Luật; cô gái trẻ cũng ngẩng đầu, tầm mắt cùng dừng một hướng với Trì Tịnh.
“Xong rồi?” Trì Tịnh hỏi.
“Xong rồi.” Lục Diễm nhìn bọn họ một cái. “Không có chuyện gì khác các người đi đi.”
Thư Luật nhếch nhếch môi, nhìn Lục Diễm đầy thâm ý: “Vậy thì đi.” Dứt lời, dùng ánh mắt ra hiệu Trì Tịnh lại đây.
Trì Tịnh đứng dậy, đi theo sau Thư Luật bước lên thềm đá đi xuống. Khi khoác lên tay Thư Luật cô mới nhớ tới quên mang ra cây dù để ở trên thềm đá.
Trì Tịnh đành phải quay lại lấy. Bước chân nhẹ nhàng rơi trên đường lát đá gần như không có tiếng vang. Mà giọng cãi lộn trong phòng làm việc ngược lại truyền ra rất rõ ràng.
“Đẹp ư?”
“Đẹp.”
Lục Diễm “Ha” một tiếng: “Đẹp chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng đều đẹp.” Cô gái nói với vẻ tức chết người không đền mạng. “Nhất định nhìn đẹp hơn anh.”
Trì Tịnh lấy cây dù, lại nghe nữa, bên trong đã không còn động tĩnh. Trong mắt cô loé ra ý cười, nghĩ thầm người đàn ông “man” như thế thì ra là một bình giấm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-yeu/2302279/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.