Từ hừng đông tuyết đã bắt đầu lác đác rơi. Đến khi bình minh lên thì mặt đường đã phủ một lớp tuyết trắng.
Trần Cách Phỉ đứng bên cửa sổ nhìn một mảnh trời đất màu trắng bạc, trong lòng nghĩ năm nay hình như tuyết đặc biệt nhiều.
Cầm ly cà phê đã thấy đáy đi trở về bàn làm việc. Cửa khép kín bị đẩy ra từ bên ngoài, Nguỵ Dĩ Châu cầm văn kiện trên tay, sải bước đi vào phòng.
Trần Cách Phỉ lãnh đạm nhìn anh ta: “Giám đốc Ngụy đã quên gõ cửa.”
Nguỵ Dĩ Châu cười hai tiếng, kéo ghế ra ngồi vào đối diện cô ta.
“Tôi thật hoài nghi em ở trên giường cùng em ở văn phòng không phải là một người.”
“Có việc thì nói!”
Bộ dáng vô lại kia của anh ta khiến cho Trần Cách Phỉ vô cùng khó chịu. Chỉ một lần đó, nhưng lại không có lúc nào không nhắc nhở cô.
Mà đối với thái độ của cô ta, Nguỵ Dĩ Châu ngược lại không để ý. Sau khi đưa văn kiện cho Trần Cách Phỉ, anh ta lời ít mà ý nhiều nói: “Năm sau tôi định rời khỏi Thư thị.”
Tay ký tên chợt ngừng, Trần Cách Phỉ ngẩng mạnh đầu nhìn anh ta.
Nguỵ Dĩ Châu đã thu lại tươi cười: “Em, có muốn đi cùng tôi hay không?”
“… Anh giỡn cái gì?”
“Ở lại Thư thị uất ức cho em.” Nguỵ Dĩ Châu vô cùng nghiêm túc nhìn cô ta. “Thật sự định treo cổ ở đây?”
Cây là chết người là sống, huống chi quan hệ hiện nay giữa Trần Cách Phỉ và Thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-yeu/2302260/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.