Lần gặp lại sau vài ngày Đỗ Hiểu Nghi cô rời đi, thế nhưng lại là gặp gỡ trong tình trạng toàn thân cô đều toàn là máu me. Chưa một lần trong đời, Lãnh Hàn Thiên sợ cảm giác mất đi một người nhiều như thế, cho dù là lúc trước Triệu Nhã An cũng từng bỏ rơi hắn để một mình xuất ngoại.
Giả sử như hôm nay, hắn không biết được sự thật, lại không đến đây tìm cô, có phải đến suốt đời hắn cũng không biết việc này hay chăng? Lãnh Hàn Thiên hắn chỉ muốn tìm cô để bù đắp cho cô thôi mà, tại sao ông trời lại bắt cô phải nằm dưới đất trong một vũng máu như vậy? Có phải…có phải do ông trời muốn trừng phạt hắn, thế nên liền một tay cướp cô đi khỏi hắn đúng không? Là Lãnh Hàn Thiên hắn đã sai, có chuyện gì thì cứ nhắm vào hắn, tại sao lại để một người phụ nữ yếu đuối một mình chịu đựng như vậy?
Vô vàn câu hỏi tại sao lần lượt xuất hiện trong tâm trí Lãnh Hàn Thiên, thời điểm này hắn thật sự chẳng muốn để tâm đến chuyện gì nữa, mặc cho điện thoại trong người hắn liên tục reo không ngừng. Người mình mong mỏi gặp mặt đã gặp nạn ngay trước mắt, đổi lại là người khác thì cũng chẳng còn tâm trí đâu mà đếm xỉa đến những chuyện bên lề nữa.
Đèn trong phòng cấp cứu đã từ từ sáng lên, Lãnh Hàn Thiên ngồi chờ ở ngoài với hai bàn tay đan chặt vào nhau, hắn thầm cầu nguyện cho Đỗ Hiểu Nghi tai qua nạn khỏi. Chỉ cần là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-vi-tinh-ai/2633481/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.