Chẳng một ai hiểu được sự nhớ nhung của Đỗ Hiểu Nghi dành cho mẹ là vô hạn, là lớn đến nhường nào. Phải thừa nhận một sự thật là cô rất rất rất nhớ mẹ, nhớ từng cử chỉ dịu dàng, nhớ khuôn mặt hiền hậu, và nhớ cả dáng vẻ ôn nhu của mẹ. Cô chạy đến muốn ôm mẹ, muốn mẹ vỗ về cô trong lòng như lúc còn nhỏ, nhưng hình như, cô mãi mãi cũng chẳng thể chạm vào được mẹ nữa rồi…Sự mong nhớ về mẹ suốt bao năm, ấy mà chỉ đơn giản là vụt qua rồi lại biến mất ngay trước mặt cô. Cuộc đời, cớ sao lại đối xử tệ bạc với cô quá, ngay cả giây phút được ôm mẹ một lần, thế nhưng cũng chẳng thèm bố thí cho cô nữa là…
Những giọt nước mắt của Đỗ Hiểu Nghi đang từ từ lăn dài, thấm xuống chiếc gối của cô, mà có lẽ vì đau lòng nên Lãnh Hàn Thiên đã không chú ý, cũng không thấy được sự biến đổi này.
“Sao vậy, cảm thấy hối hận rồi sao?”
Trong khi Lãnh Hàn Thiên vẫn còn đang lo rằng Đỗ Hiểu Nghi sẽ phải suốt đời sống trong hoàn cảnh là người thực vật, thì một người đàn ông cũng khí chất lãnh đạm tựa như hắn từ ngoài đi vào. Lãnh Hàn Thiên ắt hẳn thừa biết người kia là ai nên dù cho không quay đầu nhìn thì hắn cũng không có ý định đề phòng.
“Sao cậu biết tôi ở đây?”
Lời nói của Lãnh Hàn Thiên thì rõ là đang hỏi người nọ, nhưng ánh mắt vẫn chỉ đăm đăm nhìn Đỗ Hiểu Nghi không rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-vi-tinh-ai/2633475/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.