Chương trước
Chương sau
Hồi tưởng lại quá khứ, vào năm năm trước, Ngô Gia Vĩ cũng từng yêu say đắm một người phụ nữ, yêu đến điên cuồng si mê, thậm chí còn vì người đó mà tính từ bỏ công ty để cùng cô ấy ở chung một chỗ hằng ngày. Trớ trêu thay, hai năm sau đó, cùng thời điểm Đỗ Hiểu Nghi rời đi, thì người phụ nữ ấy cũng biến mất không chút tăm hơi khỏi cuộc sống và thế giới của hắn.

Thật ra, Ngô Gia Vĩ cũng thừa biết lý do mà người phụ nữ hắn yêu rời đi là gì, bởi thân phận của cô so với hắn là khác nhau, có thể nói là khác một trời một vực, hai người vốn không phải thuộc một tầng lớp phù hợp. Khi ở bên cạnh hắn, người phụ nữ ấy cũng từng đôi lần tự ti, không có đủ can đảm để sánh đôi cùng Ngô Gia Vĩ, cũng chính vì vậy nên Ngô Gia Vĩ mới lo sợ sẽ có một ngày, cô rời bỏ hắn, từ đó tìm cách kiểm soát cô, nhốt cô ở một ngôi biệt thự ngoài ngoại ô.



Những tưởng mọi chuyện như thế là đã êm xuôi, hai người có thể hạnh phúc bên nhau một đời, thế nhưng chuyện gì đến rồi cũng đến, điều gì xảy ra rồi cũng đã xảy ra. Vào một ngày nắng hạ đẹp trời, Ngô Gia Vĩ có chuyện gấp cần phải đích thân quay về thành phố để xử lý, nhưng hắn lại không hề biết rằng, lần đi này của hắn lại khiến cho bản thân hắn để tuột mất người mình yêu ra khỏi tầm tay mãi mãi.

Người phụ nữ kia đã trốn ra khỏi biệt thự, và cho đến bây giờ, Ngô Gia Vĩ vẫn chưa biết cô ấy đang ở đâu, có sống tốt hay không, bản thân như thế nào rồi. Người yêu hắn, sau cùng vẫn vì sự tự ti, vẫn sợ những lời đàm tiếu, nói ra nói vào của người khác mà bỏ hắn đi. Suy cho cùng, sự tình hai người chia tay vốn đã được số mệnh an bài, không thể trách người phụ nữ đó được. Và có lẽ, chính cách làm cực đoan, sự cố chấp trong tình yêu của Ngô Gia Vĩ đã càng đẩy xa khoảng cách của cả hai người, càng tiến tới lại càng mờ mịt.

Nhớ về đoạn thời gian trước, Ngô Gia Vĩ hắn cũng từng hạnh phúc như bao người, từng vui vẻ như bao người, ấy thế mà từ khi chuyện tình tan vỡ thì ít có ai thấy được nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của Ngô đại thiếu gia hắn nữa. Dường như, cả thế giới của người đàn ông này, sớm đã không còn vì ai mà rộn ràng, không còn vì ai mà đảo điên ngược xuôi như khoảng thời gian năm năm trước - khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong tâm hồn hắn.



Phút chốc qua đi, con người thay đổi, ai rồi cũng sẽ khác, chỉ có tình yêu vẫn luôn nguyên vẹn như cũ, tiếc rằng tuy đó là một mối tình đẹp nhưng sẽ không bao giờ có kết quả tốt. Ba năm rồi, đã ba năm trôi qua, thế nhưng đến một chút tin tức về cô ấy, Ngô Gia Vĩ cũng chẳng nhận được một cái. Bản thân cứ mãi rong ruổi đi tìm, vậy mà quên mất tự nhìn lại chính mình đã thay đổi đến mức độ nào, thay đổi đến không còn là hắn của ngày xưa nữa.

Vì một người, nguyện ý chờ đợi, nguyện ý đi tìm, bản thân Ngô Gia Vĩ cũng tự nhận thức được, tính cách của hắn có phần hơi giống Đỗ Hiểu Nghi, nhất là về khía cạnh yêu một ai đó. Thế nên mới nói, lúc đầu, Ngô Gia Vĩ thấy một màn bành trướng, từ tận sâu đáy lòng, hắn lại mang niềm cảm thông sâu sắc và cũng hiểu được sự đau khổ của việc yêu một người là như thế nào. Có mà không biết trân trọng, đến lúc đi thì lại thấy hối hận, Ngô Gia Vĩ và Lãnh Hàn Thiên chính là hai điển hình tiêu biểu.

Sống ở đời là phải biết nhìn nhận hiện thực để thức tỉnh, bởi sẽ không ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông, cũng giống như không ai yêu hai lần trên cùng một người, mà người đó lại còn gây ra những vết cắt hằn sâu trong trái tim. Một khi trái tim đã bị chia ra thành hai mảnh, thì cũng tức là ám chỉ tình yêu không còn cách nào để khâu vá lại. Yêu một ai đó, không phải chỉ cần vài ba lời nói suông trên đầu môi là xong, mà còn dựa vào những hành động thực tế nữa. Chỉ là, Lãnh Hàn Thiên - con người đó mãi vẫn không chịu hiểu, vẫn khư khư ôm lấy chấp niệm bên người.

Lãnh Hàn Thiên và Ngô Gia Vĩ là bạn thân, nhưng hai người lại mang hai cách yêu khác nhau, mang hai khái niệm yêu khác nhau. Trước kia thì có thể là quan điểm của họ có đôi chút giống, nhưng kể từ khi người phụ nữ mà Ngô Gia Vĩ yêu rời đi thì hắn đã không còn mang nhiều sự chiếm hữu cùng bộ mặt quyết đoán như Lãnh Hàn Thiên hiện tại. Ngô Gia Vĩ - hắn là người dám đối diện với sự thật, trực tiếp hiểu rõ bản thân và người kia muốn gì, nhưng còn Lãnh Hàn Thiên thì khác, dù được mệnh danh là tổng tài lạnh lùng, thế nhưng bản thân người đàn ông sắc đá này thì lại không có lấy một cánh cửa tự tin để nhìn nhận vấn đề, chấp nhận thực hư trước mặt. Nếu không phải người nằm trên giường bệnh hiện tại là Đỗ Hiểu Nghi, thì có lẽ Lãnh Hàn Thiên hắn vẫn chưa biết, hắn yêu cô nhiều đến cỡ nào đâu, phải không?

Bất kể là chuyện gì, chung quy đều là sự sắp đặt sẵn của thượng đế, không ai có khả năng phán đoán, và cũng không ai có thể lường trước được, tình thế tới đâu thì hay tới đó thôi…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.