Tại bệnh viện, Ngô Gia Vĩ sau màn khuyên nhủ Lãnh Hàn Thiên không thành công, thì hắn cũng chẳng buồn mà tiếp tục. Hai người đàn ông lịch lãm, hai kẻ bạn thân chí cốt, từ bao giờ đã tạo ra một khoảng trống im lặng trong căn phòng, không ai dư thừa với ai câu nào nữa. Xung quanh bọn họ lúc này, ngoài tiếng tít tít của máy theo dõi bệnh nhân thì dường như không còn một tiếng động nào khác. Khí thế ngập tràn như muốn bức người, hơi lạnh bất giác tỏa ra khắp nơi, làm cho người ta thoáng đỗi run sợ, mồ hôi toát cả sống lưng.
Đôi mắt vô tình đưa đẩy nhìn ra ngoài cửa theo khung kính nhỏ, bỗng dưng có thứ gì đó khiến cho Ngô Gia Vĩ phải khựng lại trong vài giây ngắn ngủi. Tự hỏi có phải bản thân hắn đã nhìn lầm rồi hay không? Là vì quá nhớ nhung sao? Hay là vì Ngô Gia Vĩ hắn nhìn đến nỗi hoa mắt rồi chứ? Người phụ nữ đó, người phụ nữ mà hắn ráo riết đi tìm, chưa từng một lần dám bỏ cuộc, như thế nào lại có thể xuất hiện ở đây, lại vừa thoáng qua ngay trước mặt hắn?
Ngô Gia Vĩ không muốn bỏ lỡ người mình yêu thêm lần nào nữa, hắn một mạch chạy ra bên ngoài, đuổi theo bóng dáng nhỏ bé với mái tóc dài bồng bềnh như một dải lụa đen kia. Vội vã luồng lách qua vài hàng người, cuối cùng hắn cũng đuổi theo kịp ra khỏi bệnh viện, nhưng cớ sao, giọng nói của người đàn ông này hiện tại lại khó khăn đến như vậy? Muốn chính miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-vi-tinh-ai/2633468/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.