“Cảm ơn anh, cảm ơn…vì vẫn luôn đợi em, cảm ơn…vì đã từng đi tìm em. Có điều, em nghĩ chuyện của chúng ta, bắt đầu từ ba năm trước thì đã là không thể nào nữa rồi, bởi nó sẽ chẳng bao giờ có được một kết thúc có hậu. Và hơn hết, lần này anh hoàn toàn đoán sai mất rồi, bởi em cũng không còn yêu anh như ngày xưa nữa. Em thừa nhận, chúng ta đúng là đã từng có một khoảng thời gian yêu nhau rất nồng cháy, rất cuồng nhiệt, bên nhau rất vui vẻ, rất hạnh phúc, nhưng điều đó không có nghĩa là sau ba năm gặp lại, tình cảm của chúng ta vẫn giống như năm nào. Ba năm - tuy là một khoảng thời gian không dài, nhưng nó cũng đủ để thay đổi mọi thứ, kể cả cái gọi là tình yêu vĩnh cửu.”
Mai Tuyết San nói rất nhiều lời, ấy mà trong đầu của Ngô Gia Vĩ chỉ vang vọng sáu chữ “em cũng không còn yêu anh”. Cô đây là đang lừa hắn có đúng không? Có phải hay chăng, vì cô vẫn còn giận hắn, vẫn chưa nguôi ngoai được cơn tức nên mới dùng cách này để trả đũa lại hắn? Mọi chuyện đến và đi quá nhanh chóng, bản thân Ngô Gia Vĩ có sao cũng không thể tin được là người phụ nữ mà hắn vẫn luôn trông ngóng ngày gặp lại đã không còn tình cảm gì nữa. Rốt cuộc thì trong ba năm kia, Ngô Gia Vĩ hắn đã chờ đợi thứ gì chứ? Hụt hẫng, thất vọng, đau khổ, tất cả lẽ nào đều chỉ cân đo đong đếm bằng vài từ thôi hay sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-vi-tinh-ai/2633465/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.