Vì Trạch Dương muốn ở với Hân Nghiên lâu hơn nên đành bảo cô gọi điện về cho ba mẹ mình. Hân Nghiên khó chịu nhưng vẫn phải gọi. Trạch Dương cứ nói với cô làm gì? Sao không tự mình gọi điện ấy?
Vì có ít thời gian bên Hân Nghiên nên Trạch Dương đã không đến công ty, mọi việc giao cho thư ký cử lý hết. Anh bây giờ chỉ muốn quan tâm đến Hân Nghiên đang yêu này của anh thôi.
Ăn cơm trưa xong thì hai người đi ngủ, nhưng Trạch Dương không ngủ mà lại muốn thăm dò tâm ý của Hân Nghiên. Biết rằng làm thì cũng làm rồi nhưng anh sợ Hân Nghiên sẽ không có tình cảm với mình, như vậy sẽ thiệt thòi cho cô.
- Hân Nhi.
- Ừm.
Hân Nghiên đang nghịch mấy cái cúc áo trên người Trạch Dương thì nghe thấy anh gọi. Cô liền ngẩng đầu lên nhìn anh.
- Em có tình cảm với anh không?
- ...
Cô vẫn chưa hiểu hết lời anh nói. Còn chớp chớp mắt để nhìn anh nữa.
- Nếu bây giờ anh đi cùng người phụ nữ khác, ôm hôn họ. Em có thấy khó chịu không?
- Khó chịu sao?
- Ừ, nếu như vậy em cảm thấy sao?
Hân Nghiên chu môi suy nghĩ. Có khó chịu không nhỉ? Lúc trước Lý Diệp Anh nói cô rằng cô ta là bạn gái của Trạch Dương, khi đó cô vẫn rất bình thường. Nhưng mà nhìn thấy cô ta ôm cánh tay anh còn cười tươi nhìn anh làm cô cảm thấy khó chịu. Kiểu trong lòng có vật cản gì đó vô hình. Cô lúc ấy định nói luôn xong lại quên mất, bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-vi-ngot-ngao-cua-thanh-xuan/978106/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.