Được hơn một tuần sau khi Trạch Dương đã suy nghĩ nên quyết định làm gì. Cậu vẫn có những suy nghĩ khác len lỏi bên trong nhưng cậu nhanh chóng gạt bỏ nó, chỉ sợ để cái suy nghĩ đó nữa thì chắc cậu sẽ bị lung lay ý chí. Vậy nên quyết định không nên suy nghĩ quá nhiều nữa.
Nhưng dù vậy thì vẫn không thể ngừng suy nghĩ. Mà hơn nữa hôm nay cậu cũng phải nói quyết định của mình. Vậy mà Hân Nghiên cứ bám theo cậu làm cho cậu không có thời gian để suy nghĩ về mấy việc nào khác.
- Trạch Dương ơi, Lam Lam nói là ngày mai sẽ đi chơi. Trạch Dương đi không?
- Không.
- Tại sao?
- Không thích thì không đi, đừng có hỏi mình nữa.
- Như vậy sẽ chán lắm đó...
Hân Nghiên còn định nói hết thì nhìn thấy Trạch Dương đang nghiêm khác nhìn cô nên đành mím môi im lặng.
- Qua đây. - Trạch Dương vẫy tay gọi Hân Nghiên đi tới.
Cô đi đến nhưng vẫn nhìn sắc mặt của cậu để xem. Đôi mắt to tròn hay chớp chớp nhìn cậu. Trạch Dương kéo Hân Nghiên lại gần xoa hai má cô.
- Vẫn sợ mình sao?
- Thi thoảng thôi nha.
- Từ giờ sẽ không thế nữa. Lại đây.
Hân Nghiên nghe được lời hứa đấy của Trạch Dương thì cô mới dám đến gần cậu hơn nữa. Lại gần còn tươi cười nhìn cậu.
Thấy Hân Nghiên cứ hồn nhiên, đôi lúc còn ngốc nghếch làm Trạch Dương không yên tâm nổi. Còn nhớ trước kia lúc học tiểu học, cậu còn phải nhắc cô đi vệ sinh, đã vậy còn phải dắt cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-vi-ngot-ngao-cua-thanh-xuan/978083/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.