Mấy ngày này thì Hân Nghiên rất thân với Sở Tiêu và cứ thân như vậy càng khiến Trạch Dương tức điên người lên. Cậu đã nói với Hân Nghiên bao nhiêu lần nhưng vẫn không được. Cô cứ gật đầu xong bỏ đấy khiến cậu đau đầu không chịu được.
Nhìn thấy Sở Tiêu đi từ nhà Hân Nghiên đi ra mà lòng Trạch Dương cứ rối loạn hết lên. Cậu thật muốn đá bay tên kia cho khỏi gặp Hân Nghiên của cậu nữa.
Đến buổi tối.
Xe của Bắc Hải Nam dừng trước cổng nhà của Hạ Mỹ Oánh. Ông bấm cửa chuông để gọi người mở cổng ra. Hạ Mỹ Oánh đang ngồi xem TV thì nghe thấy tiếng chuông nên đi ra để mở cổng. Nhìn thấy Bắc Hải Nam đến thì cũng không bất ngờ lắm vì dạo này lúc nào ông mà chả đến. Chỉ là lần nào cũng bị bà đuổi về mà không thể nói gì được.
- Tôi đã nói như thế nào rồi? Anh không hiểu hay cố tình không hiểu?
- Mỹ Oánh, chúng ta đi đến chỗ khác để nói chuyện đi.
- Còn gì để nói nữa à?
- Nếu hôm nay em không chịu nghe anh nói thì anh sẽ phải dùng biện pháp mạnh đấy. Chỉ nói chuyện thôi có khó đến vậy không?
- Có khó, tôi không muốn bị nói là hồ ly thêm bất cứ lần nào nữa. Anh, biến khỏi tầm mắt của hai mẹ con tôi ngay lập tức.
Hạ Mỹ Oánh nghe Bắc Hải Nam nói thì có hơi lo. Bà biết là từ trước đến nay ông không hề có chút nào gọi là nhẫn nại, nếu không làm được thì ông sẽ cướp lấy cho bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-vi-ngot-ngao-cua-thanh-xuan/978076/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.