Trạch Dương đi khỏi một lúc thì Bắc Hải Nam mới chợt nhớ ra người đang đứng bên cạn mình. Ông quay lại để nói chuyện rõ ràng với bà.
- Mỹ Oánh, đó là con của chúng ta. Tại sao em phải giấu chứ?
- Tôi không biết gì hết, anh về đi. Nếu không tôi gọi cảnh sát vì tội xâm nhập gia cứ bất hợp pháp đấy.
- Anh vào nhà của vợ con mình thì có gì sai. Hơn nữa trên pháp lý, em vẫn là vợ của anh.
- Đừng có nói như kiểu thân thiết lắm, tôi và anh bây giờ cũng chỉ là trên quan hệ giấy tờ. Nếu muốn có thể ra tòa để ly hôn bất cứ lúc nào.
Hạ Mỹ Oánh tức giận nói lớn. Bà hận không thể làm cho cơ ngơi của Bắc gia sụp đổ. Để đến tận bây giờ luôn bị họ đe dọa và bức ép vào đường cùng. Có nhiều tiền thì hay lắm chắc? Tình cảm và nhân cách của họ thì chả đáng một xu. Bà thật sự khinh những con người như vậy.
Bắc Hải Nam thì không hiểu sao vợ mình lại nghĩ như vậy. Nhưng ông muốn giải thích tất cả bởi vì hai bên vẫn đang còn nhiều khúc mắc với nhau.
Tiến đến gần nắm lấy tay Hạ Mỹ Oánh để nói nhưng bà lại hất tay ông ra.
- Chuyện năm đó, thật sự hôm đấy anh có một cuộc họp quan trọng. Không phải anh đã nhắn tin cho em rồi sao?
- Tôi...không có nhận được. Mà chuyện đó bây giờ không còn ý nghĩa gì với tôi hết. Mọi chuyện kết thúc từ lâu rồi, anh cũng nên hiểu rõ điều đấy đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-vi-ngot-ngao-cua-thanh-xuan/978070/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.