Trạch Dương vừa mới thay đồ thì Hân Nghiên đã đứng ở phòng khách nói to.
- Trạch Dương ơi, mẹ mình cho mình đi rồi. Trạch Dương thay đồ nhanh lên đi.
Một lúc sau thì Trạch Dương đi xuống. Cậu nhìn Hân Nghiên rồi tự trách bản thân mình. Biết thế hôm qua làm một con robot mới, tuy không giống nhưng Hân Nghiên sẽ không dễ dàng mà nhận ra được. Đúng là quá ngu rồi.
- Đi thôi Trạch Dương.
- Khoan đã...
- Sao vậy a?
- Đến đó không được nói mình đưa cậu tới biết chưa?
- Vì sao?
- Không hỏi. Chỉ nhớ những gì mình nói là được.
- Ừm, mình biết rồi.
- Ngoan.
Trạch Dương xoa đầu Hân Nghiên rồi đưa cô đi. Hai người đứng đợi ở bến xe, đợi xe bus đúng tuyến đi đến thì Trạch Dương kéo Hân Nghiên lên trước rồi tính tiền xe cho cả hai.
Xe bus dừng lại ở bến xe của trung tâm thành phố. Cách đó không xa là công ty cao chót vót nổi bật nhất. Trạch Dương nhìn thấy cũng chỉ cười lạnh. Cậu không nghĩ một ngày cậu sẽ đến đây để nhìn trực tiếp công ty của lão già đó. Nếu không phải vì Hân Nghiên thì có đến chết chưa chắc cậu đã bước đến đây. Hơn nữa cậu cũng chỉ đưa Hân Nghiên đến đây thôi chứ không nói sẽ giúp Hân Nghiên lấy một con robot ở đó.
- Trạch Dương ơi, mình đi thôi. Đằng trước là công ty của ba mình làm đó. Đến đấy vui lắm.
Hân Nghiên thích thú kéo Trạch Dương đi thật nhanh. Hai đứa trẻ đứng trước cửa cửa sảnh lớn. Hân Nghiên vừa nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-vi-ngot-ngao-cua-thanh-xuan/978060/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.