Buổi tối hôm đó ba mẹ Hân Nghiên về nên cô lại ngủ ở nhà. Ba mẹ cô còn mua rất nhiều quà cho cô và cả mẹ con Trạch Dương nữa.
Trạch Dương đang ngồi trong phòng đọc sách thì mẹ cậu gõ cửa đi vào.
- Tiểu Dương, mẹ cần nói chuyện với con.
- Mẹ nói đi.
Hạ Mỹ Oánh đi đến chỗ Trạch Dương ngồi xuống cạnh cậu. Hôm nay bà nghiêm túc hơn mọi hôm nữa, hình như có việc gì đó quan trọng...
- Hôm nay con có gây gổ với mấy bạn học sao?
- Vâng.
- Bắc Trạch Dương, mẹ có dạy con đi học để uy hiếp bạn bè à? Hơn nữa còn là con gái. Con không biết xấu hổ sao?
- Không thấy, một chút cũng không.
- Cái thằng này, từ bao giờ con đổ đón ra thế hả? Nói mẹ nghe xem lí do là gì?
- Có nhất thiết phải nói lí do ra không mẹ? Bây giờ mẹ muốn đánh muốn chửi thì tùy, con chỉ biết mình chả làm gì sai hết.
Trạch Dương nhìn Hạ Mỹ Oánh bằng ánh mắt hờ hững không quan tâm. Hạ Mỹ Oánh thì tức đỏ cả mặt, thằng con trai này của bà ngày càng giống bản chất người đàn ông đó, không coi ai ra cái gì hết. Bà thật muốn lao đến bóp chết cho xong nhưng vẫn phải cố kiềm chế.
- Con...đúng thật là. Từ giờ về sau không được sự cho phép của mẹ thì con đừng có hòng đụng đến đồ thí nghiệm hay các chất hóa học gì hết. Mẹ cấm tiệt!
- Mẹ.
- Mẹ con gì lúc này, nói thì không chịu nghe. Tưởng làm vậy là hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-vi-ngot-ngao-cua-thanh-xuan/978047/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.