Sáng hôm sau dậy thì Hạ Mỹ Oánh lại nghe điện thoại của mẹ Hân Nghiên. Vì bà của Hân Nghiên bị bệnh phải vào viện nên mẹ của cô phải ở lại đấy chăm sóc. Vì thế nên gọi cho Hạ Mỹ Oánh chăm sóc Hân Nghiên vài hôm. Bố của Hân Nghiên cũng xin nghỉ để đến thăm bà của cô bé nên không có ai ở nhà.
Hạ Mỹ Oánh đương nhiên đồng ý ngay rồi. Chỉ là có rắc rối nhỏ là Hân Nghiên cứ ngủ mãi ở phòng Trạch Dương như vậy cũng không tốt. Sợ Trạch Dương lại có ý xấu với con bé thì không hay. Bà nên xem xét lại hai đứa nhỏ xem sao.
Chuông báo thức của Trạch Dương kêu inh ỏi. Cậu đi đến tắt chuông rồi tập hít đất. Hân Nghiên vẫn ngủ say chả biết gì. Đến ngay cả khi cậu thay đồng phục, còn sắp hết sách vở vào cặp rồi mà Hân Nghiên vẫn ngủ.
Nhìn Hân Nghiên một lúc cậu thở dài đi đến gần giường. Vuốt mái tóc Hân Nghiên sang hai bên để không bị vướng rồi vỗ vai gọi cô.
- Hân Nhi, dậy thôi.
Hân Nghiên không để ý, còn ngọ nguậy rồi lại ngủ tiếp. Trạch Dương đành phải luồn tay qua gáy cô nâng người cô lên. Để Hân Nghiên dựa vào người mình rồi xoa lưng cô.
- Hôm nay phải đi học, dậy đi.
- Ư...
- Được rồi, dậy đi. Còn phải đi học.
Trạch Dương kéo Hân Nghiên đứng dậy nhưng người cô cứ mềm như bún đổ vào người anh làm điểm tựa để ngủ tiếp. Trạch Dương đến chịu với cô bạn này của mình.
Cậu bế bổng cô vào phòng tắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-vi-ngot-ngao-cua-thanh-xuan/978043/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.