Sáng ra, Hân Nghiên vẫn phải để mẹ mình gọi thì mới chịu dậy.
Ăn sáng xong thì vừa đúng lúc Trạch Dương đạp xe sang bên nhà Hân Nghiên. Cậu mở cổng đi vào trong nhà thì đã thấy Hân Nghiên đang xỏ giày để đi.
- Chú Thám.
- Ừ, Tiểu Dương tác phong nhanh thật đấy. Hân Nhi phải nhìn Tiểu Dương mà học tập biết chưa con?
- ...
Hân Nghiên xỏ giày nên chả tập trung nghe ba mình nói gì. Hoàng Quân Thám cũng chỉ biết cười xoa đầu con gái mình rồi đi vào trong.
Đến lúc xỏ giày xong ngẩng lên thì nhìn thấy Trạch Dương. Hân Nghiên lại nhớ hôm qua Trạch Dương rất thích hôn. Cô hí hửng đi đến ôm lấy Trạch Dương định hôn chào buổi sáng thì cậu lại tránh ra lấy tay bịt miệng Hân Nghiên.
Ngó nghiêng xem ba mẹ cô có đang ở gần đấy không rồi mới bỏ tay khỏi miệng cô.
- Làm gì vậy?
- Hôn Trạch Dương đó. Hôn chào buổi sáng.
- Cái đấy...ở đây thì không được.
- Tại sao?
- Nói nhỏ một chút.
- Ừm.
- Mình đã nói không được để cho người khác thấy rồi cơ mà.
- À, mình quên mất. Xin lỗi Trạch Dương nha.
- Ừ, được rồi. Cổ áo còn chưa chỉnh lại, hậu đậu đến thế là cùng.
Trạch Dương xoa đầu Hân Nghiên rồi nhìn cả người cô. Chỉnh lại cổ áo rồi cả nơ đeo ở cổ áo cho Hân Nghiên rồi đưa cô đi học.
- Hân Nhi, không nghịch.
Trên đường đi, Hân Nghiên hết nghịch áo của Trạch Dương thì lại nghịch tóc của cậu. Trạch Dương không phải khó chịu vì Hân Nghiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-vi-ngot-ngao-cua-thanh-xuan/978039/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.