Cuối cùng cũng đến lúc kết thúc năm học tại Trung học. Khối của Hân Nghiên đang lao đầu vào để học. Riêng chỉ có Hân Nghiên là vẫn dửng dưng như không.
Tối hôm đó, Trạch Dương đi sang nhà Hân Nghiên để chơi. Cậu tiện thể mang hoa quả cho ba mẹ cô. Đi lên phòng Hân Nghiên gõ cửa phòng. Hân Nghiên đang đọc truyện liền nhảy xuống dưới giường mở cửa.
- A Trạch Dương.
- Ừ.
Hân Nghiên không để ý nữa liềm chạy vào phòng cầm cuốn truyện lên đọc. Trạch Dương ngồi vào bàn học Hân Nghiên, đặt đĩa hoa quả ở bàn.
- Hân Nhi, qua đây.
Nghe thấy Trạch Dương nói Hân Nghiên cũng nhanh nhẹn đến đó.
- Ngồi đi.
Cậu đứng dậy dựa vào bàn học để ghế cho cô ngồi. Hân Nghiên vẫn chả hiểu gì, mở mắt to tròn long lanh nhìn cậu.
- Hân Nhi, cậu muốn vào trường nào?
- Vào trường nào là sao hả Trạch Dương?
- Ý mình là cậu muốn đi vào trường nào.
- A, mình không biết.
- Chậc, ngốc hết chỗ để nói.
- Sao Trạch Dương cứ nói mình ngốc thế. Mình khó chịu đó nha.
- Còn biết khó chịu rồi cơ đấy.
- Hứ.
Trạch Dương thấy điệu bộ hất hàm của Hân Nghiên thì không nhịn nổi cười xoa đầu cô.
- Được rồi, cậu phải nói thì mình mới biết đường sắp xấp chứ.
- Là sao a?
- Thì mình học cùng với cậu. Vậy cậu không muốn học cùng mình à?
- Không có, mình thích học với Trạch Dương cơ.
- Ừ, lúc nào đăng kí phải nói với mình biết trước nhớ chưa?
- Ừm.
Hân Nghiên nhoẻn miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-vi-ngot-ngao-cua-thanh-xuan/978024/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.